Lâm Quân hoàn hảo như đứa con cưng của tạo hóa, anh đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn nhìn xuống những người khác và không ai có thể tìm thấy một khuyết điểm nào gương mặt và cơ thể anh.
“Lên xe.” Lâm Quân chỉ bâng quơ hai chữ nhưng lại tạo cho người nghe cảm giác áp lực đến lạ.
“Đi đâu?” Lê Nhật Linh nhíu mày, cô không muốn lên xe anh.
“Tối nay có một buổi tiệc tôi muốn đưa em theo.” Tâm trạng Lâm Quân rõ tốt. Anh không hề mất kiên nhẫn, trông anh bây giờ rất giống một quý ông. Nếu không biết rõ bản chất con người anh thì chắc Lê Nhật Linh đã nhầm tưởng anh là người đàn ông tốt, là người chồng trong mơ của mọi cô gái rồi.
Lê Nhật Linh thoáng im lặng rồi quay sang nói với Hạ Lan Châu: “Tớ có việc phải đi rồi, xin lỗi cậu nha Lan Châu. Cậu nhờ anh Huy Thành đến đón được không.”
Hạ Lan Châu ra dấu OK rồi cười tủm tìm: “Dễ như ăn cháo.”
Bấy giờ Lê Nhật Linh mới kéo cửa sau vợ ra định lên xe. Nhưng nó không chịu mở, cô đành phải lên nói với Lâm Quân: “Anh mở khóa cửa đi, tôi không kéo ra được.”
Đầu ngón tay Lâm Quân vẫn gõ đều lên tay lái, anh hờ hững đáp: “Ngồi ghế trên.”
Cô hít sâu thở chậm, chuẩn bị sẵn tâm lý rồi mới bất chấp mở cửa ra leo lên.
Áo quần chỉnh chu là thế nhưng Lâm Quân lại là tên lưu manh đích thực, cái gì cũng dám làm.
Quả nhiên, Lê Nhật Linh vừa đặt mông xuống anh đã nghiêng người qua, suýt chạm vào chóp mũi cô.
Anh nhìn thấy rất nhiều cảm xúc hiện lên trong đôi mắt hoảng hốt ấy, chỉ có rung động là không.
Hai hôm nay, Lâm Quân nhận ra rất nhiều thứ. Đến giờ anh mới tin rằng cô vợ nhỏ này không hề thích anh chút nào.
Lâm Quân thản nhiên quay về chỗ ngồi, Lê Nhật Linh chưa kịp cài dây an toàn xong anh đã đạp chân ga phóng đi như một cơn gió.
Có thể là trút giận hay một lời cảnh | cáo nào đó, Lâm Quân lái xe với cao ngất ngưỡng. Tay lái xoay tròn, chẳng mấy chốc đã vượt mặt vài chiếc xe.
Lê Nhật Linh nắm chặt dây an toàn, đầu óc xoay mòng mòng khiến cô muốn tìm đâu đó nôn hết ra nhưng thấy mặt anh cứ hầm hầm cô lại chọn im lặng.
Không biết lái được bao lâu thì anh bất ngờ đạp thắng, chiếc xe dừng lại.
Lê Nhật Linh không kịp đề phòng suýt đâm đầu vào kính chắn gió, cô tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn quanh: “Đây là đâu thế?”
“Chỗ thay quần áo, chẳng lẽ em định H kdọc dược NUNG mặc bộ này đến tiệc rượu với tôi à?” Anh ợ : Đế…tình cảm hay gì tháo dây an toàn xuống xe.
Lê Nhật Linh gật đầu, nhìn lại bộ quần áo kín mít từ trên xuống dưới trên người rồi lặng lẽ đuổi theo.
“Hình Thượng’ là cửa hàng thiết kế và tạo mẫu cực kì nổi tiếng.
Cả nước chỉ có một cửa hàng duy nhất tọa lạc trong thành phố này, không hề mở thêm chỉ nhánh. Có rất nhiều ngôi sao lớn nổi tiếng hay các nhân vật máu mặt trong xã hội đến đây để chọn quần áo và tạo hình.
Đầy cửa bước vào, Lê Nhật Linh chợt nhớ ra cơ thể đầy dấu hôn của mình không thể mặc đầm dạ hội được bèn dừng lại kéo lấy tay Lâm Quân: “À này, tôi…”
Chưa kịp nói xong thì chủ cửa hàng đã mỉm cười bước ra, đích thân chào đón: “Lâu rồi không thấy cậu đấy Lâm Quân. Chị cứ tưởng Dĩ Phong không lôi kéo thì cậu chẳng bao giờ chủ động đến đây luôn chứ”
Chủ cửa hàng là một phụ nữ rất đẹp với mái tóc dài uốn lượn và dáng người đầy gợi cảm đi kèm nụ cười tủm tỉm.
Hết nhìn Lâm Quân lại ngó sang cô Đầy cửa bước vào, Lê Nhật Linh chợt nhớ ra cơ thể đầy dấu hôn của mình không thể mặc đầm dạ hội được bèn dừng lại kéo lấy tay Lâm Quân: “À này, tôi…”
Chưa kịp nói xong thì chủ cửa hàng đã mỉm cười bước ra, đích thân chào đón: “Lâu rồi không thấy cậu đấy Lâm Quân. Chị cứ tưởng Dĩ Phong không lôi kéo thì cậu chẳng bao giờ chủ động đến đây luôn chứ.”
Chủ cửa hàng là một phụ nữ rất đẹp với mái tóc dài uốn lượn và dáng người đầy gợi cảm đi kèm nụ cười tủm tỉm.
Hết nhìn Lâm Quân lại ngó sang cô chủ cửa hàng, Lê Nhật Linh nghĩ chẳng lẽ đây là người phụ nữ khác của anh. Đào hoa rơi trên người anh nhưng kẻ xấu hổ lại là cô đấy…
Lâm Quân nhận ra ánh mắt cô gái bên cạnh trở nên sai trái, anh híp mắt gần giọng nói: “Đây là Hà Vi Nhiên chị của Hà Dĩ Phong, em chào chị ấy đi.”
“Dạ em chào chị Vi Nhiên.” Lê Nhật Linh ngoan ngoãn gọi. Dù chưa gặp nhưng cô có nghe đến cái tên Hà Dĩ Phong này, một người trong đám bạn mèo mả gà đồng của Lâm Quân.
Sau đó, ánh mắt Lê Nhật Linh nhìn anh lại càng phức tạp.
Biết chơi ghê, thỏ còn chẳng ăn cỏ gần hang, chị của bạn mà anh cũng ra tay được.
Cô ‘chậc chậc’ lưỡi.
Lâm Quân không nên nhịn được nữa, anh nhéo hai má cô, ghé tai nói: “Không cho em nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”
Áp lực vây lấy cả người Lê Nhật Linh, gương mặt tuấn tú kề sát, suýt dán vào môi cô: “Lê Nhật Linh, con chị Vi Nhiên sắp tròn tám tuổi, năm nay chị ấy cũng sắp ba lăm rồi. Trong đầu em là bã đậu hay gì thế.”
Năm nay Hà Vi Nhiên ba mươi lăm tuổi, có một hôn nhân hạnh phúc và gia đình êm ấm, cuộc sống thoải mái dễ chịu ấy giúp chị trông trẻ như cô gái đôi mươi.
Lê Nhật Linh ngơ ngác, vành tai bắt đầu đỏ lên. Không ngờ anh lại biết… Ngầng lên nhìn vào đôi mắt đen tuyền ấy, tim cô lại run lên.
Nếu không có tính tình xấu xa cùng với nợ hoa đào chất thành đống ngoài kia, nếu trưa nay cô gái đó không hắt ly cà phê dập tắt mọi ảo tưởng trong đầu thì chắc Lê Nhật Linh đã không thể chống lại sức hút đó, nảy sinh tình cảm với anh rồi.
Nhìn hành động thân thiết của hai người, Hà Vi Nhiên cười phì thành tiếng: “Chẳng mấy khi thấy cậu Lâm chịu khó đến cửa nhà nhỏ nhà chúng tôi, thì ra là đến để khoe khoang tình cảm à?”