CHƯƠNG
“A? Này. . . . .” Tú bà có chút kinh ngạc, không rõ Phong Nhã công tử vì sao phải tìm người nhà của nó, nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Ôi, người xem, thật sự không nghĩ ra. Mỗi ngày ra vào nhiều như vậy, là ai đem nó tới bán ta thật không chú ý.”
Thanh nhíu mày, lại hé ra ngân phiếu, tú bà vội đẩy lại: “Không phải ý tứ này. Kiều Kiều ta mặc dù tham tiền nhưng cũng biết đã nhận thì phải làm cho xong việc. Ta thật sự không nhớ nổi đứa nhỏ này ai bán vào.” Tú bà xem hai người kia sắc mặt dịu lại liền nói tiếp: “Kỳ thật không tìm ra người nhà của nó cũng không sao. Ngài xem, đứa nhỏ này nếu bán đến đây thì là người của Thư Dạ Hiên. Nhã công tử, nếu ngài thích có thể trực tiếp mang đi, coi như là lễ vật. Đứa nhỏ này được hầu hạ ngài cũng là tam sinh hữu hạnh.” Đâu chỉ tam sinh hữu hạnh, hiện thấy đều là Nhã công tử hầu hạ nó. Được người tôn quý như vậy ôm ấp dỗ dành, không biết mấy bối tử mới có phúc này. Nghĩ đến, các cô nương muốn được như vậy không biết phải tốn bao nhiêu tâm huyết.
Phong Nhã nheo mắt, không quá cao hứng khi tú bà đem tiểu đông tây so sánh thành lễ vật, hỏi: “Thật không biết cha nó đi nơi nào?” Đương triều tứ hải thái bình, người cùng khổ cần bán nữ nhân thật không nhiều. Bình thường, loại gia đình này nam nhân thân là gia chủ hết ăn lại nằm không thì bài bạc phiêu kỹ, cứ thế phải bán tiểu nữ cung chính mình hưởng lạc. Giống như bán nữ nhân, chớp mắt lại chạy đến kỹ viện, loại bại hoại này có không ít. Không phải Phong Nhã không muốn hỏi như thế, chỉ không chừng phụ thân tiểu quỷ này đang tại nơi đây vui chơi.
“Kiều Kiều tuyệt không dám dối gạt ngài. Ta thật không biết phụ thân nó ở đâu.” Ngay cả nó có phụ thân hay không nàng cũng không biết a! Nàng mỗi ngày không chút rảnh rỗi, tiền tới tay cứ như nhũn ra, làm sao có thời gian chú ý loại sự tình này?
“Gạt người. . . . .” Y Ân ngây ngốc nghe nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu liền giãy giụa xuống dưới kêu lên: “Ngươi có biết. . . . . biết đến. . . . .”
Phong Nhã vội đè nó lại, trấn an: “Ngoan, chậm rãi nói.”
“A ân. . . . . Rõ ràng nói. . . . . Y nhi nghe lời. . . . . cho Y nhi gặp phụ thân. . . . . Y nhi. . . . . thật biết điều. . . . . thực nghe lời. . . . .” nửa câu sau có điểm lo lắng. Tuy rằng Y nhi ngay từ đầu rất ngoan, chính là sau này, sau này. . . . . Y nhi cắn người. . . . . có phải vì Y nhi không nghe lời nên không cho Y nhi gặp phụ thân?
Lệ đảo quanh hốc mắt, Y nhi biết không ngoan sẽ không được gặp phụ thân, cho nên Y nhi. . . . . không có náo loạn nha! Cho dù nghĩ phụ thân có thể đã chết, Y nhi cũng không hỏi, chỉ tính toán sau này thật nghe lời, đến lúc đó sẽ cho Y nhi gặp phụ thân. Bọn họ. . . . . nhất định biết phụ thân ở nơi nào, chỉ vì Y nhi không ngoan, cho nên không nói cho Y nhi!
“Hảo hảo, biết ngươi thật biết điều, đừng khóc, ân?” Phong Nhã vội hôn nước mắt Y Ân dỗ dành, trừng hướng tú bà đang cười xấu hổ. “Đi, đem bán mình khế đến.” Biết đây chỉ là thủ đoạn bọn họ dùng để dỗ đứa nhỏ, cũng không có gì, phải xem thử bán mình khế coi có tìm được manh mối hay không.
Tú bà lui ra, Y Ân cũng ngừng khóc, thút thít giữ chặt tóc Phong Nhã, đáng thương cầu xin: “Y nhi. . . . . hội nghe lời. . . . . Y nhi. . . . . muốn gặp phụ thân. . . . .”
“Ngoan, sẽ cho ngươi gặp.” Phong Nhã hôn hai mắt Y Ân, cam đoan: “Cho dù ngươi không nghĩ, ta cũng tìm hắn.” Đến lúc đó, hắn đối với tiểu đông tây ngươi ra sao ta sẽ gấp trăm ngàn lần cho ngươi báo đáp.
Đợi nửa ngày, lại uy nó ăn không ít đồ vật này nọ, đến lúc Y Ân ngáp muốn ngủ tú bà mới khoan thai đẩy cửa tiến vào, phía sau là nhóm tiểu nam hài đáng yêu cỡ mười một mười hai tuổi. Kiều Kiều tươi cười, đối Phong Nhã nhanh nhẹn nói: “Ôi Nhã công tử, ngài xem ta thực sự là, vừa rồi đi xuống tra xét mới phát hiện còn không ít hài tử đáng yêu! Người xem, nhu thuận hướng nội, hoạt bát thông minh, tri thư đạt lễ, cầm kỳ thư họa, đều là dạy dỗ tương đương xuất sắc! Hơn nữa. . . . .” Hạ giọng, cười ám muội: “Hơn nữa. . . . . đều là chưa khai bao a. . . . .”
Phong Nhã cúi đầu, dùng áo hồ cừu choàng quanh người tiểu buồn ngủ Y Ân, hỏi: “Bán mình khế đâu?”
Tú bà ngẩn ra, sắc mặt rất khó xem, gượng cười nói: “Này. . . . . Nhã công tử. . . . . thật sự có lỗi. . . . . Đứa nhỏ này, ngài không thể mang đi!”