CHƯƠNG
Leng keng! Chén rượu trong tay rơi xuống, Tiêu Hồng Nương đang thiu thiu ngủ chợt bừng tỉnh. Ánh mắt bán mị, Tiêu Hồng Nương từ trên ghế quý phi ngồi dậy, tay ấn ấn vầng trán đau ê ẩm, bước xuống liền giẫm trúng tay một thị nữ. Giương mắt nhìn lại, toàn bộ phòng là một mảng hỗn độn, thị nữ và hộ vệ đều nằm la liệt trên đất.
“Thật sự là, uống đến như vậy, không sợ nửa đêm có người bóp chết.” Tiêu Hồng Nương lầu bầu, lảo đảo vòng qua mọi người đi tới cửa, dựa vào đại môn mị mị mắt, gió sớm thổi đến nhịn không được rùng mình một cái nói thầm: “Sao hôm nay không ngừng rùng mình, ai nguyền rủa ta a?” Nhưng nhờ vậy nàng cũng thanh tỉnh ít nhiều, phất áo chậm rãi rời khỏi Hương Khúc Các.
Sắc trời vừa lên không lâu mọi người bắt đầu thức dậy làm việc. Tiêu Hồng Nương lười biếng ngáp một cái, hướng tới khuê phòng trang hoàng đỏ thắm. Sau một đêm vui chơi, lúc này đi ngủ là tốt nhất. Có tiếng ồn ào từ phía trên vọng xuống, ngẩng đầu phát hiện trên quan đạo có không ít người qua lại.
“Cho nên nói ta ghét ban ngày a, ồn ào muốn chết!” Tiêu Hồng Nương trở mình xem thường, ngón tay quấn quanh lọn tóc dài, miệng ngân nga tiểu khúc chậm rãi đi tiếp.
Vị trí Quỷ Khốc Cốc phỏng chừng không ai dám tin. Theo Lạc Dương lấy hướng bắc Trường An thông qua một môn ải lưng tựa đại sơn, đối diện vách hắc sơn, phía dưới chính là Quỷ Khốc Cốc. Vách hắc sơn cũng không quá cao, từ phía trên nhìn xuống đáy vực có thể thấy rõ vài nhúm cây cối thưa thớt cùng một dòng thủy lưu, vách đá trơn bóng không hề có điểm tựa giúp cho việc leo trèo, chỉ có một ít cây cối sinh trưởng trên đó, ngay cả điểu thú cũng không nguyện an cư, nơi này không khác gì một địa phương hoang vắng.
Đương nhiên, trên thực tế đáy vực lại phi thường nhộn nhịp, lầu các san sát, chẳng qua được trận thế che dấu diện mạo chân thật, sở dĩ điểu thú không thể sinh sống là vì có khí độc bao quanh bốn phía, chuyện này tạm thời không đề cập tới. Như thế, mỗi ngày người đến ngươi đi, nơi này đã sớm bị nhìn đến mãn nhãn. Trên giang hồ nếu có tên nào khẳng định Quỷ Khốc Cốc tọa lạc chốn này tuyệt đối làm trò cười cho thiên hạ, sợ là muốn tìm ma giáo đến xác nhận cũng bị nhân sĩ võ lâm cười đến rụng răng. Bọn họ người nào không phải hàng năm đều qua lại nơi này, nhưng chưa từng có ai phát hiện ra Quỷ Khốc Cốc, có thể nào tất cả bọn họ đều mù cả?
Con người luôn tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, nhưng có những việc thấy trước mắt cũng chưa chắc đáng tin! Bất quá cũng khó trách, ai có thể dự đoán được ma giáo lại đem tổng đà thiết lập tại nơi thiên sơn dã lâm người đến người đi.
Trong lòng thầm tán thưởng chủ thượng thánh minh Tiêu Hồng Nương vẫy lui thị nữ bên ngoài, đẩy cửa bước vào. Khóa cửa, ánh mắt khép hờ xoay người tiến vào nội thất, đi được hai bước liền dừng lại, bắt đầu chậm rãi thoát y. “Nóng quá!” Tiêu Hồng Nương rên rỉ, ti bào theo bờ vai chảy xuống để lộ ra làn da như bạch ngọc, thân trên chỉ còn nhất kiện yếm đào.
“Ân, vẫn là quá nóng!” Tiêu Hồng Nương lắc đầu, nhẹ nhàng khẽ động đai lưng. “Ta xem, vẫn là nên cởi hết!” vừa nói vừa cười, tâm tình sung sướng chuyển động xoay vòng, quần lụa mỏng bay múa, đai lưng ở giữa vũ điệu tản ra ngoài. Tiêu Hồng Nương phóng tay, đai lưng mềm mại mang theo nội lực hướng bên trong mạnh mẽ đánh tới. “Khách nhân, chẳng lẽ không biết phi lễ bất thị sao?”
Cả phòng sa liêm bay lên, lại nhẹ nhàng chậm chạp hạ xuống thật mạnh, ở giữa sa liêm hồng nhạt một thân ảnh chậm rãi đi ra. Lam y nhẹ cười, thanh lịch khoanh tay đứng đó như một gã thư sinh vô hại.
Tiêu Hồng Nương thần tình kinh ngạc, vội cung kính quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến Thanh điện hạ.”
“Tiêu Hồng Nương?” Âm thanh xa lạ chậm rãi vang lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo từ tính mê hoặc, Tiêu Hồng Nương ngẩn ra, ức chế không được toàn thân run rẩy. Khí thế áp bức từ nội thất truyền đến, nàng cảm thấy kích động không thôi, có được khí thế như vậy chỉ có một người, chỉ có người đó!
Cơ hồ toàn thân quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm tôn kính: “Thuộc hạ. . . . . bái kiến chủ thượng!”