CHƯƠNG
Quần áo đơn bạc bị xé nát lộ ra thân hình nhỏ bé trắng nõn. Lửa nóng trong người bốc lên khi hắn đem Y Ân áp đảo ở bụi cỏ. Y Ân lạnh đến hừ nhẹ một tiếng môi liền bị ngăn chặn, lại có gì đó xông vào miệng nó loạn đảo.
Thân thể bị ôm ngồi xuống, hai chân mở lớn choàng qua lưng phụ thân, ở giữa lại bị vật cứng nóng cọ xát. Hai người tọa trên áo choàng dày rộng, nam nhân hôn môi Y Ân, một tay nâng thắt lưng một tay thì vuốt ve phía sau, ngón tay cũng theo đó dò xét đi vào.
Y Ân đau đớn kêu lên đồng thời ôm chặt phụ thân hơn nữa. Đây là phụ thân đối Y nhi không ngoan trừng phạt, chờ phụ thân phạt đủ rồi sẽ không bỏ lại Y nhi.
Ngón tay trong cơ thể bất động, nam nhân hôn lên vành tai chờ Y Ân thả lỏng người lại sáp nhập một lóng tay rồi thong thả chuyển động. Y Ân cắn chặt môi dưới, vùi đầu ở cổ phụ thân run rẩy khi ngón tay ra vào trong cơ thể.
Khi ngón thứ ba tiến nhập thuận lợi phụ thân lui ra, lập tức có lửa nóng gì đó ở phía sau cọ cọ một chút liền vọt thẳng vào. Y Ân thét lên môi liền bị ngăn lại, cảm giác có ngoại vật chôn sâu trong cơ thể, vừa nóng lại vừa đau. Do tọa thế nên vật kia thuận lợi tiến vào chỗ sâu nhất.
“Chết tiệt, hảo chật.”
Y Ân nghe được phụ thân như đang oán giận, tiếng nói ám ách tựa hồ nhẫn nại đến cực vất vả liền ôm chặt người, bắt chước cắn vành tai thấp giọng nói: “Phụ thân, không cần nhẫn. Chỉ cần phụ thân không bỏ lại y nhi, trừng phạt Y nhi sao cũng được. Y nhi. . . . . Y nhi cái gì đều nghe phụ thân.”
Thanh âm mềm mại bên tai nói lên tình cảm yêu mến, thân thể trần truồng kề sát cùng bộ dáng chờ đợi hắn xử trí. . . . . nam nhân gầm nhẹ một tiếng, lửa nóng chôn sâu trong cơ thể Y Ân lại trướng lớn vài phần rồi nhanh chóng trừu tống.
Y Ân kêu khẽ, hai tay ôm chặt phụ thân không buông, thân mình tùy ý hắn lay động. Trong lòng nhắc nhở chính mình, không sao, đây là phụ thân đối Y nhi không ngoan trừng phạt, trừng phạt qua phụ thân sẽ thích Y nhi.
Thân thể Y Ân đột nhiên bị xoay ngược lại, tứ chi quỳ rạp trên mặt đất, vật kia lại tái xâm nhập tiếp tục trừu sáp. Y Ân kinh sợ nắm chặt tay phụ thân đặt trên lưng nó, nửa người nằm úp sấp trên mặt đất, hạ thân tùy ý phụ thân dao động, đau đến chết lặng, có ẩm ướt gì đó giữa hai chân chảy xuống mang theo huyết hương.
Y Ân thần trí dần dần mơ hồ, miệng vô thức lẩm bẩm: “Phụ thân, đừng bỏ ta lại. . . . .”