CHƯƠNG
Phong Nhã trầm mặt, tuy biết hắn vì mình nhưng vẫn tức giận khó tiêu, không muốn gọi hắn là đại ca. “Tốt lắm, biết ta còn sống thì ngươi có thể đi rồi! Sau này nói môn hạ của ngươi ít gây phiền toái cho ta là được.”
Phong Nhã vừa nói xong Tần Sương Kích cũng nghiêm túc trở lại, nhớ mục đích mình tới đây liền trưng ra bộ dáng giải quyết việc chung: “Nhất mã về nhất mã, ta hôm nay đến là có việc. Bộ hạ của ngươi Tiêu Hồng Nương mấy ngày trước cướp đi một nam hài trên tay ta, hôm nay ta đến đòi lại nó!”
Lời nói chưa dứt Phong Nhã liền sinh khí. Nhớ tới tiểu đông tây trên người đầy dấu roi, chỗ tư mật vết thương nứt ra thì cảm thấy đau lòng khó mà nhịn được nên châm chọc nói: “Sao vậy? Tần đại hiệp quả nhiên là hiệp cốt nhu tình a! Cư nhiên vì một tiểu luyến đồng ngàn dặm bôn ba, thâm tình này chúng ta có nên lưu truyền rộng rãi cho thỏa đáng không đây?”
Phong Nhã nói lời này là vì Y Ân bị tổn thương mà thấy bất bình. Đồng thời ra ý uy hiếp, nếu Tần Sương Kích tái dây dưa không ngớt Phong Nhã sẽ không nể tình thân hủy đi danh dự của hắn. Mặc dù Tần Sương Kích không đặt nặng hư danh cũng như để ý lời nói của thiên hạ nhưng nếu hắn trợ giúp một chút, nhất định từ nay về sau Tần Sương Kích muốn đi nửa bước cũng khó.
Phong Nhã nói như thế nhưng Tần Sương Kích nghe vào tai lại thành ra ý tứ khác. Ma giáo thị huyết, hảo giang hồ ai ai cũng biết. Hắn tới cứu đứa bé kia cũng vì muốn nó không bị làm nhục. Hiện tại nghe chính miệng đệ đệ gọi nó là luyến đồng, tự nhiên nghĩ đến đủ loại tình cảnh không chịu nổi, trong lòng tức giận dâng lên, lớn tiếng mắng: “Ngươi sao lại làm ra chuyện cầm thú không bằng?”
Tần Sương Kích đau lòng vì liên lụy hài tử vô tội, càng giận hơn khi chính thân đệ của mình gây ra việc này. Nhìn thấy Nhã còn sống hơn nữa lại một tay sáng lập ma giáo Thiên Điện, mặc kệ giang hồ phỉ nhổ ma giáo như thế nào hắn vẫn là cao hứng tự đáy lòng. Ma giáo làm việc tà đạo, thủ đoạn đê tiện, hắn có thể làm như không thấy; thân đệ yêu thích ngoạn nam sắc, cường thưởng dân nam, hắn đều có thể dễ dàng tha thứ, duy độc đứa bé kia. . . . .
Nghĩ đến đứa nhỏ gầy yếu nhu thuận, thân hình nhỏ xinh mềm mại. . . . . Đêm hôm đó phóng túng, nó liền sốt cao ba ngày, lúc bị bắt đi thương thế trên người còn chưa thuyên giảm, sao chịu được tàn phá lần nữa? Làm ra chuyện này lại chính là thân đệ của mình! Bằng hắn đứng đầu ma giáo, muốn người nào lại không có, cần gì phải tàn nhẫn khi nhục một đứa nhỏ như thế?
“Ta cầm thú không bằng?” Phong Nhã lửa giận trong mắt hôi hổi ứa ra. Hắn rất muốn nói ra chỗ Y nhi bị thương cho loại hỗn đản này tự nhìn xem ai mới chân chính là cầm thú không bằng. Ngẫm lại xung quanh nhiều thuộc hạ như vậy, việc này thật không tiện nói trước mặt bọn chúng nên chỉ có thể căm giận rút ra chiết phiến, tính toán vì Y Ân hung hăng giáo huấn kẻ ra vẻ đạo mạo trước mắt.
Thình lình nghe đát đát tiếng bước chân vang lên phía sau, Y Ân thân thể nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo từ trong rừng chạy ra, mặt mũi bị cành lá cào xướt cũng không có cảm giác chỉ lo lắng kêu: “Cha. . . . . phụ thân. . . . . phụ thân. . . . .”
“Y nhi.” Hai người cùng kêu lên sợ hãi.
Y Ân tuy không nhìn thấy nhưng thính giác lại linh mẫn dị thường. Thanh âm hai người mặc dù tương tự nhưng nó vẫn nhận ra tiếng phụ thân, lập tức nhào tới ôm chặt cổ hắn. Tần Sương Kích liền tiếp nhận nó ôm vào trong ngực tinh tế xem xét. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Ân mặt dù gầy yếu không ít nhưng sắc mặt cũng rất hồng nhuận, ôm trên tay còn có cảm giác phong di, xốc áo khoát lên liền thấy áo lông cừu thật dày trên người nó, còn có tầng tầng lớp lớp y phục che chắn kín kẽ như sợ gió thổi vào. Tần Sương Kích ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Phong Nhã. Thoạt nhìn hắn đúng là đem Y nhi chiếu cố vô cùng tốt, mình đã oan uổng hắn.
Phong Nhã cũng trừng lại hắn, lòng tràn đầy ấm ức xem Y Ân ôm hắn rồi thân thiết gọi: “Phụ thân, phụ thân, Y nhi nhớ người!” Tiểu đông tây kia chưa bao giờ chủ động thân thiết với mình như thế! _
Hạ chương: bắt đầu sự nghiệp giành giật đồ chơi của hai bạn to đầu mà nhỏ dại. . . . . hắc hắc. . . . .