CHƯƠNG
Y Ân vừa ưng thuận Đồng liền hớn hở hôn lên đôi môi đỏ mọng của nó một cái chóc rồi hỏi: “Y nhi, giờ làm sao?”
Là hỏi làm sao để hôn nhẹ? Y Ân lý giải. Hồi tưởng lại lúc Nhã và phụ thân hôn nhẹ nó, Y Ân hơi ngửa đầu ra sau, thả lỏng toàn thân. . . . . xong. Cơ bản nó chỉ cần nằm như vậy phụ thân với Nhã sẽ thân thân nó. ^.^
Cô Đồng trừng mắt nhìn Y Ân nửa ngày, thực bi thương kêu lên: “Cái gì nha, nguyên lai ngươi cũng không hiểu, còn gạt ta!”
“Chính là như vậy.” Y Ân có chút ủy khuất nhỏ giọng thanh minh. Phụ thân và Nhã chính là như vậy cùng Y nhi hôn nhẹ a.
“Quên đi, quên đi, chính mình suy nghĩ một chút.” Cô Đồng đau đầu, chống cằm, tận lực nhớ lại hình ảnh lúc trước ngẫu nhiên nhìn thoáng qua.
“Đúng rồi, đầu tiên phải cởi sạch y phục.” Đồng kêu lên, bắt đầu nhanh nhẹn giúp Y Ân thoát y. Tiểu đông tây có chút kỳ quái nhưng vẫn để mặc Đồng đem y phục vạch trần. Cô Đồng lo xong phần Y Ân thì bắt đầu tự thoát y, tùy tay ném toàn bộ y phục xuống sàn, cúi người ôm Y Ân.
“Oa, ôm thật thoải mái, vừa mịn màng lại vừa non mềm. Ta đã nói, không mặc gì ngủ mới thư thái a.” Nhịn không được vuốt ve vài cái lên làn da trơn mềm, ôm mặt Y Ân ra sức hôn chóc chóc. Nó thích cả hai cùng ôm nhau như vậy, vừa thơm vừa ấm, thật thoải mái.
Y Ân ôm thân hình mềm mại của Đồng, bắt đầu cảm thấy chơi thật vui nên hỏi: “Rồi làm gì nữa?”
Đồng còn muốn ôm thì nghe Y Ân hỏi thì thầm nghĩ rồi sao nữa ta? Hình như tiếp theo phải kêu a. . . . . Ân, nhưng sao phải kêu? Không đến nỗi đi? Quên đi, không trông cậy vào phim ảnh, nhớ lại xem Mạch làm như thế nào?
Ân. . . . . Đồng cúi đầu xuống, đầu tiên là cắn vành tai Y Ân khiến tiểu ngu ngốc sợ hãi rụt người đẩy nó ra. “Không cho phép nhúc nhích a!” đem hai tay Y Ân giữ phía trên không cho động đậy. Nhìn Y nhi vẻ mặt mờ mịt bất lực, tóc dài rối tung, hai tay bị giữ chặt càng làm lộ ra khuôn ngực trắng nõn, bộ dáng đáng yêu khiến người ta muốn hung hăng hôn nhẹ.
Nghĩ sao làm vậy, Đồng bắt đầu từ cổ Y Ân hôn dài xuống. Nụ hôn không chứa dục vọng, chỉ đơn giản như trẻ nhỏ nghịch ngợm. Y Ân vặn vẹo tránh khỏi kiềm kẹp, chui đầu vào chiếc cổ thanh mảnh: “Ta cũng cắn ngươi!” Đồng lừa Y nhi, căn bản không phải chỉ hôn nhẹ thôi, khi phụ thân và Nhã hôn nhẹ toàn bộ thân mình đều thoải mái a, không ngứa giống như vậy.
“A, ngươi cắn ta.” Cô Đồng trừng mắt, đẩy đầu Y Ân xuống. “Xem ta đối phó ngươi ra sao!” Thế là cả hai chui vào chăn giỡn ầm ĩ, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu. ^.^
Then cửa đột nhiên mở ra, Phong Nhã trên người có chút tửu hương vừa đi vừa mắng: “Nhanh đem người của ngươi đi đi.” mà theo sát phía sau là một tuyết y nhân có khuôn mặt thanh tú lạnh băng không nói câu nào đóng cửa lại.
Quay người lại thấy Phong Nhã đã dừng cước bộ, ngơ ngác đứng đó. Ngạc nhiên bước tới, Mạch Thiên Tuyết cũng lập tức ngây người. Trước giường, y phục rơi vãi khắp mặt sàn. Ngoại bào bạch sắc mềm mại, lý y tử sắc bằng tơ lụa, tiết khố tuyết trắng. . . . . y phục đó, mỗi một thứ đều là hắn tinh tế chọn cho Đồng nhi, lúc này lại nằm dây dưa trên mặt đất cùng một kiện y phục xanh nhạt khác, không cần nhìn cũng biết hai người nào đang khúc khích dưới chăn.
Cả hai đồng thời vọt tới xốc chăn lên. Không dám tin vào mắt khi thấy hai lỏa bạch thân thể đang dây dưa bên dưới. Mạch Thiên Tuyết gầm nhẹ một tiếng, cởi ngoại bào quấn quanh người Cô Đồng bế lên, nháy mắt biến mất tung ảnh.
Phong Nhã mị mắt, nhẹ nhàng phủ chăn bông giúp Y Ân nằm xuống lại. Tiểu đông tây còn đang thở hỗn hển, khuôn mặt phớt hồng, biết Nhã đã trở lại liền ngồi dậy vui vẻ nói: “Nhã, ta vừa mới cùng Đồng. . . . .” ngoạn. . . . .
“Ta biết.” Phong Nhã trầm giọng cắt ngang. Nhìn cổ Y Ân tăng thêm mấy vết hồng ngân thì hung hăng siết chặt tay, đứng dậy, chậm rãi đến bên bàn tung một cước, rầm rầm. . . . . vật thể văng vào cửa bay ra ngoài, lăn lông lốc, cửa phòng lúc này mở toan hoát.
Y Ân sợ hãi rụt người lại, cả cơ thể vùi hết vào chăn bông. Phong Nhã từ tốn đi tới, ngồi xuống giường. Y Ân đang run rẩy thì nghe Nhã ôn nhu hỏi: “Y nhi sao vậy, có lạnh không?” Gật đầu rồi lại lắc đầu, tiểu đông tây sợ hãi lùi về phía sau.