CHƯƠNG PN
CÔ ĐỒNG
Cô Đồng vốn là tên ban đầu của nó. Vì được cô nhi viện thu dưỡng nên lấy họ Cô. Đồng, đơn giản bởi vì ánh mắt. Cô Đồng là một bé trai có hai tròng mắt xinh đẹp. Những người đến cô nhi viện tầm mắt đều bị đứa trẻ đáng yêu này hấp dẫn. Cô Đồng cứ như vậy được người nhận nuôi do yêu thích gương mặt của nó, nhưng sau lại thất vọng trả về. Một lần, lại một lần, tên vì thế cũng không ngừng biến hóa. Cho đến khi Cô Đồng quyết định không bao giờ. . . . . nguyện theo cha mẹ nuôi sửa tên nữa.
Mười hai tuổi Cô Đồng lại bị trả về một lần nữa. Đổng viện trưởng cô nhi viện, một lão nhân năm mươi tuổi hiền lành có xu hướng đồng tính mất vợ hay chồng gì đó ngồi trong phòng làm việc ở lầu sáu, kinh ngạc cùng đau lòng nhìn đứa nhỏ sợ hãi ban đầu giờ đã trở thành đứa trẻ hờ hững. Đối diện là một người đàn ông mập mạp đang rít gào không ngừng: “Ông nhìn xem, đây là loại thành tích gì? Vật lý điểm nó thi được điểm, còn hai điểm kia đâu? Hai điểm kia đi đâu? điểm. . . . . điểm, xếp hạng ba, nói ra tôi còn mặt mũi nào gặp người ngoài? Con trai của tôi nhất định phải thông minh, phải có khả năng, nó như vậy, bộ dáng đẹp đẽ có ích lợi gì? Một chút bản lĩnh cũng không có, tương lai kế thừa tôi như thế nào. . . . .”
Cô Đồng ngồi xếp bằng trên ghế lạnh lùng cười: “Ông là đồ não heo. May mắn sinh không được, bằng không con của ông chắc chắn cũng là heo, lúc đó còn trông cậy gì năng lực tốt? Ông dạy được sao?”
“Ông xem nó nói cái gì này?” Gã đàn ông to béo tựa như muốn nhảy dựng lên. Viện trưởng thấy vậy vội quay sang giáo huấn Cô Đồng vài câu để trấn an hắn rồi nói: “Tiểu Đồng bình thường rất thông minh, ngẫu nhiên thi thiếu một chút, lần sau nó sẽ cố gắng hơn, ngài cũng đừng giận nó.”
Người đàn ông phì nộn thở hỗn hển hai tiếng, càu nhàu uống xong một ly trà mới tiếp tục căm giận: “Học tập không tốt coi như xong, vấn đề là nó ngay cả làm người cũng biết. Hai ngày trước, trong tiệc sinh nhật của thiếu gia tổng tài ông có biết nó phạm phải sai lầm gì không? Nó đem tiểu thiếu gia nhà người ta đánh cho một trận. Chẳng phải chỉ muốn nó làm ngựa thôi sao, có gì đặc biệt đâu? Ngay cả điểm ấy cũng nhẫn nại không được. Nó nghĩ bản thân cao quý lắm chắc? Chỉ là loại con hoang không ai cần. . . . .”
“Xin mời câm miệng!” Viện trưởng rốt cuộc chịu không nổi phẫn nộ vỗ bàn một cái thật mạnh, tay chỉ cửa phòng: “Lập tức cút ra ngoài cho tôi, nơi này không chào đón ông!”
Người nọ hừ một tiếng, dù sao cùng một lão đàn bà phân cao thấp cũng chẳng có gì hay ho nên lập tức lê thân hình béo núc loạng choạng rời khỏi, vừa đi vừa nói: “Mẹ nó, làm như ông thèm ở đây chắc? Nhanh chóng làm xong thủ tục trả con nuôi ông sẽ rời đi ngay.”
Cô Đồng từ trên bệ cửa nhảy xuống ghế dựa, ôm trấn an viện trưởng ma ma đang tức giận thở phì phò rồi nhẹ nhàng cất lời: “Viện trưởng, không việc gì. Dù sao con cũng không thích hắn.”
“Thằng bé này. . . . .” Viện trưởng thở dài, vươn tay vỗ về bé con tóc ngắn. “Có đứa trẻ nào không muốn ở cùng cha mẹ? Không sao, viện trưởng ma ma lại tìm cho con một nhà mới.”
“Không cần.” Cô Đồng cúi đầu rầu rĩ: “Con không cần phụ mẫu, phiền!”
Viện trưởng ngạc nhiên, cảm giác đau lòng đột nhiên lan tràn. Đứa nhỏ này bị trả về một lần, lại một lần. Cũng bởi bề ngoài quá mức hoàn hảo nên càng khiến bọn người đó mong đợi những việc quá sức đối với nó. Đám cha mẹ đến đây nhận con nuôi đều mong muốn có được một đứa bé như những gì mình mơ ước: thông minh, có khả năng, dễ bảo, mọi thứ xuất sắc. Vì không phải con do chính mình sinh ra nên một chút chuyện trái ý cũng không chịu đựng được. Giống như mua bán hàng hóa, nếu cảm thấy được thì không sao, bằng như ngược lại. . . . . liền trực tiếp trả hàng. Dù sao trước đó cũng không có cha mẹ, chẳng qua trở về như lúc ban đầu thôi. Bọn họ đều cho là như thế, không ai băn khoăn đến tâm tình của đứa nhỏ.
“Cha mẹ đều là như vậy.” Viện trưởng giúp Cô Đồng đến bên cửa sổ, nhìn đám trẻ con đang chơi đùa bên dưới mà chậm rãi giảng giải: “Bởi vì có chờ mong cho nên mới thất vọng, tức giận. Có tức giận là vì yêu con, hy vọng con càng thêm giỏi giang. Tiểu Đồng, con chỉ cần biểu hiện tâm ý bọn họ sẽ. . . . .”
“Con còn lạ gì nữa.” Cô Đồng lắc đầu rồi nhảy lên bệ cửa, ngửa cổ nhìn không trung thấp giọng nói: “Cha mẹ đều không phải như vậy.”
Viện trưởng định mở miệng khuyên giải thì lại nghe Cô Đồng lẩm bẩm: “Con không cần làm con của người khác. Con muốn mình làm cha. Cho dù đứa bé của con không thông minh, không lợi hại, bị tất cả mọi người chán ghét, xem thường, con nhất định sẽ thương nó. Dù cho toàn bộ thế giới cùng nó đối địch, con chắc chắn sẽ đứng bên cạnh nó. Con sẽ luôn luôn đối tốt. Sẽ không giống như bọn họ!”
Viện trưởng há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì. Đứa nhỏ này kỳ thực cũng hiền lành, lạc quan. Nó chưa bao giờ phạm lỗi quá lớn, đối cha mẹ cung kính, cùng anh em thân mật. Chỉ bởi vì một ít việc nhỏ, hoặc trong lúc vô ý mà phá hư đồ chơi của em gái, hay là cảm thấy làm việc nhà không siêng năng, thậm chí có khi thấy nó không đủ ngoan hiền. . . . . Đám cha mẹ theo thói quen đem ý tưởng của mình áp đặt trên người đứa nhỏ, con rứt ruột đẻ ra mà còn đánh chửi huống chi một đứa trẻ nhận nuôi. Mỗi ngày một tích lũy mới tạo thành cách nhìn người cực đoan của nó.
“Mẹ nó, làm cái gì mà lâu như vậy? Xong chưa?” Tiếng nói vừa vang lên thì gã béo đã không chút khách khí xông vào, vừa đi vừa kêu: “Nhanh lên, mau chóng làm thủ tục trả con nuôi cho tôi.”
Viện trưởng nghiêm mặt, mở ngăn kéo lấy hồ sơ ra, điền xong nội dung thì đem bút đưa cho hắn: “Ký một chữ trong này là được.”
Người nọ ký xong tùy tay cầm bút cất vào túi, nghe viện trưởng lạnh lùng bảo: “Ông có thể đi” thì lập tức trợn trừng mắt lên, mắng: “Đi, chỉ như vậy đuổi tôi đi?”
Nọng thịt dưới cằm run lên, gã đàn ông bắt đầu xòe mười đầu ngón tay múp míp ra đếm: “Lúc trước nhận nuôi nó phải tốn phí thủ tục, học phí, tiền mua quần áo, ăn uống, đồ ăn vặt, điện nước, còn có xăng dầu đi lại. . . . . tôi lãng phí không ít tiền bạc trên người thằng nhỏ này, ông nghĩ cứ như vậy đuổi tôi đi?”
Người đàn ông trừng mắt nhìn viện trưởng rồi bày ra bộ dáng tự tin, xoa xoa thắt lưng cất lời: “Cho ông biết, tôi đây lăn lộn nhiều năm như vậy cho dù là ngoài sáng hay trong tối đều có người. Hôm nay nếu không làm tôi vừa lòng, tôi sẽ kiện cô nhi viện ông lừa đảo, mua bán trẻ em. . . . . làm cho ông phải đóng cửa cái cô nhi viện rách nát này!”
“Ngu ngốc.” Không khí đe dọa chưa hình thành đã bị Cô Đồng vẻ mặt khinh thường phá hủy. Cô Đồng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đối viện trưởng nói: “Viện trưởng, người đừng để ý đến hắn. Tên kia ở Ma Cao thua sạch tiền, lại không có can đảm đi vay mượn nên mới đem con đuổi về, thêm suy nghĩ xảo trá muốn kiếm chút tiền đánh bạc trên người ngài nên nhảy nhót một màn hài kịch thôi.”
“Mẹ nó, thằng lỏi con, ông đánh chết ngươi.” Bị Cô Đồng châm chọc khiêu khích, gã đàn ông thẹn quá hóa giận sắn tay áo nhào về phía nó. Viện trưởng tiến lên ngăn trở thì bị hắn đẩy ngã trên mặt đất, đầu đụng vào cạnh bàn ngất đi. Cô Đồng thấy vậy nghiến răng xông tới, thân hình bé nhỏ vật lộn cùng tên mập, vừa đá vừa cắn. “Đồ khốn, ông dám đánh viện trưởng, đừng cho tôi nhỏ con không đánh chết ông!”
Cô Đồng hung hăng cắn mạnh xuống nhưng chỉ gây ra một vết đỏ đậm. Người nọ đau đớn kêu lên, cánh tay mạnh mẽ chụp cổ rồi áp đảo người nó lên bệ cửa sổ. “Mẹ nó, thằng nhãi con, dám cắn ông, ông hôm nay cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào!”
Cô Đồng mặt đỏ bừng, hô hấp càng lúc càng khó khăn, giãy mãi không ra liền chống hai tay lên bệ cửa, dưới chân hung hăng dùng sức đẩy chính mình ra ngoài cửa sổ đồng thời nắm chặt bả vai người nọ kéo theo. Thân hình gã béo vốn đã vươn phân nửa ra ngoài nay lại bị lôi kéo nên lập tức cùng Cô Đồng rơi xuống.
“A a a a a — cứu mạng –” Người nọ kêu la, nước mắt nước mũi đều tuôn ra.
Cô Đồng giương ánh mắt có chút mờ mịt nhìn không trung đảo ngược, khóe mắt liếc đến sắc mặt sợ hãi của gã xấu xí đột nhiên không cam lòng chết đi như vậy.
Nếu cho cơ hội một lần nữa, nó nhất định sẽ sống, sẽ nhận nuôi thật nhiều trẻ con bị cô lập. Với đứa trẻ không ai thích, Cô Đồng chắc chắn luôn yêu thương nó, vĩnh viễn đối tốt!
Nhất định!
– – – – – –