Nhận ra tay của người nam nhân phía sau một lần nữa ôm lấy eo của nàng, Giang Diệu nghĩ: Lúc này dù thế nào đi nữa cũng sẽ không để cho hắn thực hiện được. Nàng tức giận giãy dụa, nhưng người sau lưng không giống như nàng nghĩ sẽ táy máy tay chân, tay chỉ vững vàng ôm thân thể của nàng, cằm chống ở trên đầu nàng, hai người nhanh chóng dính chặt vào nhau. Giống như... Chỉ cởi áo ngoài mà thôi.
Ròng rã năm ngày không có gần nhau như vậy,nay Giang Diệu ngửi được mùi vị trên người hắn, cảm thấy sống mũi cay cay.
Lúc này Lục Lưu mới lên tiếng: "Diệu Diệu, chuyện đó ta gạt nàng, là ta không đúng, ta xin lỗi nàng, đừng tức giận nữa nhé?" hắn hôn nhẹ lên mái tóc của nàng, chậm rãi nói, "Ta uống thuốc, đúng là không muốn để cho nàng mang thai. Nhưng Diệu Diệu, ta không phải không thích hài tử, nếu nói về hài tử, ta càng..."
Lục Lưu cũng nói: "Là ta sai." Sau khi hắn hứa với nàng, cũng không định uống thuốc nữa.
hắn liên tiếp nhận sai, chỉ còn nàng một mình tức giận, giống như nàng cố tình gây sự. Giang Diệu suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy. Chỉ là —— vừa rồi hắnkhông tiếp tục nói, nàng cũng nghe hiểu ý tứ trong đó.
hắn cũng yêu thích hài tử, nhưng so với hài tử, hắn càng quan tâm nàng hơn sao?
Câu này khiến Giang Diệu nhớ tới mẫu thân Lục Lưu, mẫu thân Lục Lưu Tống thị, bởi vì khó sinh hắnmà tạ thế, sau đó Tuyên Vương đời trước liền cưới tiểu Tống thị, còn thái độ đối với Lục Lưu, nàng cũng đã từng nghe qua... Nếu khi đó không có lão vương phi, vị trí thế tử kia của Lục Lưu cũng không giữ được. Còn việc Lục Thầm có ân cứu mạng với Lục Lưu, chắc cũng có quan hệ với thái độ của Tuyên Vương đời trước với Lục Lưu...
Giang Diệu lẳng lặng nghĩ. Mấy ngày nay nàng cũng suy nghĩ rất nhiều,nhưng lúc tức giận ấm ức đều không có đủ lý trí. Bây giờ ngẫm lại, hắn sợ nàng sinh con sẽ xảy ra bất trắc, giống mẫu thân hắn thìlàm thế nào?
Giang Diệu âm thầm mắng mình vô dụng. Trước khi thành thân nghĩ sẽ làm cho Lục Lưu phải ngoan ngoãn, trở thành người như mẫu thân nàng vậy, nhưng bây giờ thì sao, lại bị Lục Lưu ăn gắt gao.
Giang Diệu quay người, dùng sức ôm lấy eo hắn, đem đầu vùi vào trong ngực của hắn.
Nhìn hành động của thê tử, Lục Lưu cúi đầu hôn lên má của nàng, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên hôn. Mấy ngày nay hắn cũng rất nhớ nàng, việccó thể làm, chính là sớm xử lý xong công việc, rồi lại đây với nàng.
Tiểu phu thê cãi nhau xúc tiến tình cảm, chuyện này tất nhiên là có đạo lý. Môi Giang Diệu vừa bị ngăn chặn, liền ấm ức muốn khóc, giơ tay ôm lấy cổ của hắn, ở trên môi hắn tức giận mà cắn. Bình thường đều là Lục Lưu chủ động khiến Giang Diệu có chút không chịu nổi, một bên cùng hắn hôn môi, một bên vuốt gò má của hắn, ngồi trên đai lưng của hắn. đã hầu hạ hắn mặc quần áo nhiều lần, Giang Diệu tất nhiên quen tay hay việc, cởi đai lưng rất lưu loát. Nàng cởi đai lưng ném ra ngoài, liền cởi quần áo của hắn.
Lục Lưu vốn chỉ muốn hôn nàng, ôm nàng một chút, cũng không có ý khác, mấy ngày nay bận rộn, thân thể hắn có chút mệt mỏi. Nhưng thê tử quá nhiệt tình, khiến Lục Lưu vui mừng khôn xiết, giữ chặt đầu nàng dùng sức hôn để đền bù mấy ngày nay thiếu vắng, nhưng nàng lại không cho hắn được như ý nguyện.
Giang Diệu ôm chặt lấy hắn, đến khi cảm giác được cả người đã không còn quần áo, mới khóc lóc mắng hắn: "Chàng là tên trứng thối, chỉ biết bắt nạt ta!"
Ngay cả mắng người cũng không biết cách...Lục Lưu ở môi nàng hôn mấy lần, giọng khàn khàn nói: "Để nàng hả giận, mắng thế nào cũng được..." hắn rất dễ nói chuyện, ôn nhu hôn nàng, âm thanh nhỏ nhẹnói chuyện cùng nàng, không có nửa phần bộ dáng vô tình của ngày thường.Gương mặt tuấn tú của Lục Lưu có chút ửng hồng, nhìnvẻ mặt thê tử vội vã cuống cuồng lại lo lắng, có chút dở khóc dở cười, ở chỗ ấy của nàng vỗ nhẹ liên tiếp hai lần, nghe nàng bị đau nghẹn ngào kêu vài tiếng, liền không dám tiếp tục hạ thủ. Hai người đang thân cận, liền như thế ôm nàng, hắn nghiêm túc nói: "đi gặp Tiết Đằng."
Lục Lưu gật đầu: " Nhân phẩm Tiết Đằng,nàng cũng tin được, ta cũng không có giống như nàng nghĩ đâu..."
Giang Diệu không tin, nói: "Vậy sao chàng lại..." Nhanh như thế. A, đoạn sau, Giang Diệu thật khôngtiện nói tiếp, chỉ đỏ mặt.
Lục Lưu véo mặt nàng một cái, nói: "Mấy ngày nay ta mỗi đêm đều bận đến canh ba, cũng không có một người quan tâm bên cạnh, chuyện gì cũng tự làm. Ròng rã năm ngày, đem việc hai tháng sau đều đã làm xong, mỗi ngày ngủ nhiều nhất chỉ hai canh giờ, tóm lại sức khỏe có hạn. Ta chỉ định tới đây nóixin lỗi với nàng, sau đó nghỉ ngơi dưỡng thần một chút, nào biết nàng..." nói xong liền cười với nàng.Giang Diệu giận dữ và xấu hổ muốn chết, hiểu nếu hắn nói ra cái gì mà nàng không thích nghe, nàng sẽ tiếp tục để hắn đi ngủ thư phòng. Chỉ là —— hắn giải thích rõ ràng, không để cho nàng lại suy nghĩ vớ vẩn, như vậy thật tốt.Lục Lưu cười nhẹ, chạm chóp mũi của nàng, đôi mắt đen nặng nề, nói: "không sao, được ở cùng với Vương phi mới là quan trọng nhất." Lúc này lại hôn lên.
Hà ma ma liếc mắt nhìn về cửa phòng ngủ đang đóng chặt, thầm nghĩ: Ân ái tốt tốt. Ân ái chút, sớm sinh một tiểu thế tử cho Vương gia, lão vương phi trên trời có linh thiêng, sẽ không phải bận tâm thêm nữa.
Giang Diệu săn sóc nói : " Chàng nếu mệt trước hết nghỉ một lát đi.Chốc lát nữa ta sẽ gọi chàng."
Hai vợ chồng đã lâu không cùng nhau nói chuyện, nùng tình mật ý khó tách rời. Giang Diệu nói: "Trước đây ta cũng nghĩ tới, tuy muốn hài tử, nhưng chúng ta đúng là còn trẻ. Chàng cũng không vội vã, cũng không vì lý do đó mà cưới thêm thiếp thất, vậy ta sẽ nghe theo chàng. Lại đợi thêm một năm, sang năm vào lúc này, chúng ta lại lên kế hoạch sinh hài tử, lúc đó, không cho chàng lén lút làm chuyện như vậy..."
Lục Lưu biết nàng là người dễ thương lượng. Cũng hiểu rõ, tuy quý phủ có hắn ở cùng nàng, nhưng không thể cả ngày đều ở với nàng, nàng muốn hài tử, lúc hắn không ở cùng, có hài tử ở bên người,nàng cũng không cô quạnh. Hơn nữa ngày ấy ở tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, những người quan hệ tốt với nàng, ai cũng đều mang thai, nàng nhìn trông mà thèm, cũng là chuyện hợp tình hợp lí.
hắn nói: "Ừm, nghe lời nàng."
Là đệ tử nhập thất của Hoa đại phu, Giang Diệu đương nhiên cũng tin y thuật của vị Kỷ đại phu này. Nhưng thuốc có ba phần độc, điểm này nàng cũng hiểu rõ . Giang Diệu nói: "không cho phép chàng uống thuốc, chỉ cần chúng ta chú ý một chút là được rồi..." Chỉ cần không cho vào bên trong, đương nhiên sẽ không mang thai. Hơn nữa... không cùng phòng là được rồi.
Gia đình quyền quý tránh thai, xưa nay đều để nữ nhân uống thuốc tránh thai, nam nhân chỉ cần thoải mái là được. hắn thì lại làm ngược lại, đường đường là một đại nam nhân, vậy mà lại chủ động uống thuốc này. Sợ là Kỷ đại phu kia cũng là lần đầu tiên chế thuốc này cho nam tử.
Giang Diệu tất nhiên hài lòng. Lúc này hai người lại đi tới Trấn Quốc Công phủ một chuyến. Kiều Thị nhìn khuê nữ mới gả, tuy cũng muốn ngày ngày thấy nàng, nhưng đã gả cho người, lại liên tiếp về nhà mẹ đẻ, tóm lại là không tốt. Chỉ là, Kiều Thị thấy con rể theo khuê nữ như vậy, cũng chỉ có thể lén lút nói với khuê nữ, dặn nàng đừng thị sủng sinh kiêu, tránh cho người khác nói điều không tốt.
Giang Diệu tất nhiên đẩy sai lầm lên người Lục Lưu. Dù sao Giang Diệu cũng thấy, mẫu thân đối với Lục Lưu, còn tốt hơn so với nàng.
Giang Diệu nhân tiện hỏi mẫu thân về việc thành thân của Đường anh. nói tới việc thành thân của Đường anh, lông mày Kiều Thị cũng cau lên, " Hài tử Tống gia kia, vốn là người rất xuất sắc, nhưng bây giờ chân lại..."Kiều Thị nói: "Đường phu nhân đã cùng ta nói, nhìn lại một chút, nếu trong Vọng thành không tìm được, sẽ dẫn khuê nữ về lại Dân Châu. Đường phu nhân cũng thấy được, không cần thiết phải gả cho người có quyền thế, ngày tháng sau này là bọn nhỏ tự mình trải qua, phu quân thành thật, biết thương người là được rồi. Hơn nữa đại tiểu thư Đường phủ, cũng thành thân ở Dân Châu, nếu Đường anh có thể tìm được nhà chồng tốt ở Dân Châu, tuy cách cha mẹ xa một chút, nhưng đến cùng cũng coi như có tỷ tỷ tỷ phu trông nom."Giang Diệu hiểu rõ, trong lòng cũng không muốn, tuy nhiên cũng hiểu được đạo lý "Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó". Nàng nói: "Hừm, ta đã thu xếp." Nàng lại nói, "Chàng thật sự... không hề lưu luyến quyền vị dù chỉ một chút?"
cô nương gia khó tránh khỏi có chút hư vinh,việc này cũng không phải chuyện gì xấu.Giang Diệu lắc đầu, nói: "không cần. Hưởng thụ vinh hoa phú quý ta đều đã hưởng thụ qua, tháng ngày như thế này, là rất nhiều người đều không cách nào nghĩ đến. Chàng quyền cao chức trọng, tất nhiên vinh quang hào nhoáng, nhưng cũng phải chịu áp lực không giống người thường, lại quá nguy hiểm... Chúng ta đi Dân Châu rất tốt, nếu chàng không có bạc, mẫu thân ta cho rất nhiều đồ cưới, đủ để chúng ta ăn cả đời, còn có dưỡng..." Dưỡng một đám tiểu bảo bối.
Miệng Giang Diệu mđúng là rất ngọt, nàng chủ trì việc bếp núc hai tháng, cũng biết rõ của cải của Tuyên Vương phủ, hiểu được đồ cưới của nàng, so với của cải của Tuyên Vương phủ cũng không tính là gì. Có quyền thế có ích lợi gì? Bạc đủ bỏ ra, mang theo bạc sống an ổn tháng ngày, đây mới là chuyện nên làm a.
Cùng ngày Cảnh Huệ đế liền hạ chỉ, điều Lục Lưu đến Dân Châu. Ngày xuất phát là đầu tháng tám, giống như lúc trước Lục Lưu nói , còn ngày về, lại không nói tới một chữ.
"Biếm" đã quá rõ ràng, Tuyên Vương phủ từ trên xuống dưới, đều giật mình. Tuy mấy năm qua Vương gia khí thế quá mạnh, nhưng khi đó Cảnh Huệ đế có thể thuận lợi đăng cơ, đều là do Vương gia thay vị tiểu hoàng đế này diệt trừ cản trở, nay thì tốt rồi, vừa ngồi vững vàng trên ngai hoàng đế, đôi cánh vừa cứng cáp, liền không nể mặt,đá vị công thần một cái bay ra ngoài.
Bọn hạ nhân Ngọc Bàn Viện cũng tưởng mấy ngày này phải cẩn thận hầu hạ chủ nhân, đã thấy Vương gia Vương phi giống như thường ngày ngọt ngào ân ái, giống như đi Dân Châu, cũng chỉ như chuyến dạo chơi mà thôi. Nhưng... đi lúc này, chẳng biết khi nào có thể trở về. Nếu Cảnh Huệ đế vô tình, sẽlàm cho Vương gia cả đời phải ở địa phương nhỏ kia.
Ngày hôm đó, Giang Diệu đang ngồi ở trong sân trên băng đá, bện châu chấu cho Bình nhi.
Bình nhi nhìn tam thẩm thẩm bện cho cậu một con châu chấu nhỏ, con bướm nhỏ, hưng phấn nói: "Thẩm thẩm... Thẩm thẩm lợi hại."
Được một tiểu nam hài bốn tuổi sùng bái, Giang Diệu có chút hơi đắc ý một cách trẻ con, lúc này lại bện một con cho cậu. Bình nhi cẩm châu châu nhỏ trong tay, mắt to tròn đầy ý cười, nói: "Cho tỷ tỷ..."
Nhìn Vương phi của mình cười đến rực rỡ, Bảo Cân đưa thiếp cưới tới, nói: "Đây là ở ngõ Thái An vừa đưa tới, mười tám tháng này, đại công tử sắp thành gia."