Lúc trở lại Trấn Quốc Công phủ đã là giờ hợi ba khắc. Giang Chính Mậu cùng tam huynh đệ đều ở tiền thính chờ,nhìn thấy Kiều Thị cùng Giang Diệu đi vào, mới dồn dập đứng lên nghênh đón. Giang Chính Mậu thấy đuôi lông mày của thê tử mỉm cười, liền biết thê tử hôm nay tâm tình không tệ,bèn tùy ý hỏi chút việc trong buổi tiệc mừng hôm nay. Kiều Thị nói liền một trận, sau đó mới nói việc Tuyên Vương tiện đường đưa xuất cung, "... Quốc công gia như là không nhìn thấy, giáo dưỡng của Tuyên Vương này thực sự quá tốt."
nói đến đây, Kiều Thị liền không thể không nhớ tới thân thế của Lục Lưu. Có thể đạt được quyền chức như ngày hôm nay, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng, làm cho người khác có chút đau lòng.
Giang Thừa Ngạn không chịu nổi mẫu thân mình khen ngợi nam nhân bên ngoài, nay vừa nghe, liền cau mày nói: "Vô sự hiến ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Mẫu thân, danh tiếng của Tuyên Vương không tốt, chúng ta vẫn nên đề phòng vẫn hay hơn."
Giang Diệu đang nâng chén trà hoa cúc, cúi đầu uống trà nóng,nghe được đánh giá của Tam ca đối với Lục Lưu, liền cau mày, mặt lo lắng nhìn về phía Kiều Thị.
Thấy Kiều Thị nhướng cao hàng mày liễu lên, trừng Giang Thừa Ngạn nói: "Thực là lấy lòng dạ tiểu nhân so với lòng tốt của quân tử. Ta thấy con đó, ngày thường đọc sách cũng chỉ đọc chơi thôi hả." Kiều Thị không chịu nổi người khác trái ý với bà, huống chi giờ khắc này bà lại đang rất cao hứng. Lại nói, " Trấn Quốc Công phủ chúng ta mặc dù là gia đình giàu có, nhưng con nhìn thử xem người ta là thân phận gì... Con nói cho mẹ nghe thử, người ta có ý đồ gì với chúng ta?"
Theo ý của Kiều Thị, Tuyên Vương chỉ là nhấc tay làm việc tốt, không có bất kì ý đồ gì với bọn họ. Nhưng bọn họ ngược lại, sau lưng lại chửi mắng người ta như thế.
Giang Thừa Ngạn bị nói tới nói lui, ngẫm nghĩ một chút, xác thực không nói được sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu nói là hắn muốn lấy lòng của Giang Chính Mậu, người ta cũng đâu cần. Nghĩ kỹ lại, vẫn đúng là người ta cũng không có ý đồ gì với nhà bọn họ.
Nhưng Giang Thừa Ngạn vẫn cảm thấy quái lạ, một mực lầm bầm nói: "Riêng con thì vẫn cảm thấy rất khả nghi."
Kiều Thị cảm thấy nhi tử của mình quả thực thẳng thắn, ngu ngốc không nhận biết được thị phi, đều đãsắp cưới vợ sinh con, cũng không thể lại tiếp tục như thế. Bởi vậy, Kiều Thị lại nghĩ đến Tuyên Vương ôn hòa trầm ổn trước đây, người ta cũng chỉ lớn hơn ba nhi tử của bà có vài tuổi, so sánh giữa người và người sao lại kém nhau nhiều như vậy chứ? Làm mẫu thân thích nhất là hài tử của mình giỏi hơn khi so với người kha s, từ nhỏ đến lớn, nói tới ba huynh đệ này, không ai không tán thưởng, con thứ ba ưu tú, Kiều Thị cũng nở mày nở mặt. Bây giờ so sánh không bằng, vẫn là lần đầu tiên.
Kiều Thị căm giận nói: "Đồ khỉ con(), một chút cũng không biết tri ân báo đáp." Lại nhìn khuê nữ của mình nói , "Diệu Diệu, con nói xem."
(Trích từ câu: nuôi khỉ dòm nhà, ý nói nuôi cũng uổng công)
Giang Diệu vốn đang chột dạ, nay bị mẫu thân mình điểm danh, bỗng nhiên ngẩn người. Nàng suy nghĩ một chút, mới nói: "Mẫu thân, Tuyên Vương chỉ là nể mặt trưởng công chúa thôi. Có điều —— mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, người ta cũng đã khách khí chờ chúng ta, chúng ta tất nhiên ghi nhớ trong lòng."
Kiều Thị lập tức lộ ra nụ cười, nhìn về phía ba con trai trước mặt đang không nói lời nào, thở dài nói: "Nhìn đi, ba người các con, còn không hiểu chuyện như Diệu Diệu."
Giang Diệu nâng chén trà cười cười, do dự nói: "Mẫu thân, đại ca cũng sắp thành thân rồi, mấy ngày gần đây con cùng trưởng công chúa giao hảo, hay chúng ta cũng mời trưởng công chúa đến ăn cưới đi."
Kiều Thị vừa nghe, cảm thấy có lý, nói: "Xác thực nên như vậy. Ngày mai ta sẽ nghĩ cách đưa thiếp cưới vào cung, còn có tới hay không, cũng không phải việc chúng ta có thể làm chủ..." Giống như nghĩ tới điều gì, Kiều Thị cười dài mà nói, "Nếu mời trưởng công chúa, vậy dứt khoát cũng đưa tấm thiệp đến Tuyên Vương phủ đi. Có điều Tuyên Vương công việc bận rộn, cũng không biết có tới được hay không." nói xong lời cuối cùng, Kiều Thị có chút lẩm bẩm lầu bầu.
Giang Diệu cong cong cánh môi, đôi mắt lấp lánh.
Nếu nàng nói thẳng là mời Lục Lưu, đương nhiên không tốt, chỉ cần nhắc tới trưởng công chúa, mẫu thân nàng ghi nhớ giao tình của trưởng công chúa cùng Lục Lưu, tất nhiên sẽ nghĩ đến mời Lục Lưu. Bình thường nàng sẽ không làm như thế, nhưng hôm nay người ta giúp các nàng, hơn nữa mẫu thân nàng giáo huấn Tam ca như vậy, tất nhiên sẽ càng nhớ tới Lục Lưu, mời Lục Lưu chính là hiểu chuyện.
Giang Diệu cảm thấy, điểm khôn vặt ấy của mình sử dụng vào việc tính toán người nhà, mới thật sự là khỉ con rồi.
Kiều Thị mặc dù có lòng, nhưng còn phải hỏi ý kiến Giang Chính Mậu, lúc này mới quay đầu nhìn phu quân mình, nói: "Quốc công gia, chàng thấy... Việc này thích hợp không?" Kiều Thị tuy rằng được sủng ái, nhưng những chuyện như vậy, vẫn nên cho chủ nhân gia đình chút mặt mũi.
Giang Chính Mậu nơi nào không thấy được, thê tử có ấn tượng rất tốt đối với Tuyên Vương. Trong lòng ông tuy không thoải mái, nhưng xưa nay ông đều theo ý của thê, vội vàng gật đầu nói: "Có điều đưa cái thiếp cưới thôi, lại không phải chỉ có phủ chúng ta làm việc vui mới mời qua."
Giang Chính Mậu biết,thế gia huân quý có máu mặt ở Vọng Thành này làm hỉ sự, không quan tâm có phải là có quan hệ họ hàng hay không, đều sẽ nghĩ cách đưa thiếp cưới đến Tuyên Vương phủ. Đưa thiếp cưới tóm lại không phải là chuyện xấu. Nếu Tuyên Vương có thể nể mặt mũi đến dự, tất nhiên là không thể tốt hơn, nếu không đến, lễ nghi này cũng nên có, bọn họ cũng không thiếu.
Ý của Giang Chính Mậu, Kiều Thị cũng hiểu. Mời Tuyên Vương tới phủ bọn họ, có lẽ nào Tuyên Vương sẽ tới dự tiệc mừng như thế này? Tuy nói đêm nay Tuyên Vương khách khí, nhưng cũng sẽ không khách khí đến mức Tuyên Vương tới phủ bọn họ để ăn cưới. Biết rõ người ta sẽ không tới, nhưng Kiều Thị thấy phu quân mình gật đầu, vẫn cứ nói: "Ngày mai thiếp thân sẽ phái người đưa thiệp mời tới, có tới hay không cũng không sao."
Giang Chính Mậu gật đầu nói: "Theo ý phu nhân mà làm."
Giang Diệu "Ừng ực" đem chén trà đầy uống xong, nhưng nước trà có chút nóng, làm cho gò má Giang Diệu đỏ bừng bừng, phảng phất giống như đánh má hồng. Trong bụng nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ ngóng trông đến lúc Lục Lưu có thể biểu hiện. Trước mắt, ấn tượng của mẫu thân nàng đối với hắn đãrất tốt. May mà mẫu thân nàng là người chỉ xem mặt, Lục Lưu dáng dấp rất tuấn tú, tất nhiên có ưu thế, nhưng phía bên cha cùng ba ca ca của nàng lại có chút khó khăn. Tuy nói nàng cũng định gả cho hắn, nhưng cũng muốn người trong nhà đều chấp nhận hắn.
Ở trong cung xã giao một ngày, sau khi Kiều Thị trở về nhà tắm rửa, liền miễn cưỡng ngã vào giường nhỏ. Giang Chính Mậu ở bên ngoài đều trưng bộ mặt lạnh lùng vô tư, nhưng lúc gặp thê tử, liền biến thành ngón tay mềm. hiện nay thê tử nằm ở trên giường nhỏ. Dưới thân mặc áo ngủ bằng gấm màu lam đậm, làm nổi bật làn da như sương như tuyết. Kiều Thị được bảo dưỡng tốt, một thân da thịt trắng mịn, xưa nay đều khiến Giang Chính Mậu yêu thích không buông tay.
Giang Chính Mậu xoa bóp chân nhỏ của thê tử,không có nửa phần uy nghiêm như trong mắt người ngoài. Xoa bóp xong, mới sờ đến trên lưng thê tử, nói: "Có thoải mái chút nào chưa?"
Kiều Thị là được lợi, từ khi bản thân mang thai, ông cũng hầu hạ bà như vậy, không ngờ đã qua nhiều năm vẫn như thế. Kiều Thị khen: "Tay nghề của Quốc công gia tay ngày càng tiến bộ." Bà cười cười,giữa phu thê có một vài lời nói tình thú, Giang Chính Mậu không kiềm chế nổi,liền có đưa tay véo vào eo của thê tử.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Kiều Thị nói: "Chờ đã..." Nhưng nam nhân làm sao chờ được, có lời gì, sau khi đi vào cũng có thể nói được mà. Kiều Thị hít sâu một hơi, nói chuyện đứng đắn, "Hôm nay Trang thái phi ở trước mặt tất cả mọi người, tặng cho Diệu Diệu một cái vòng ngọc, còn nói Diệu Diệu nên thường xuyên tiến cung trò chuyện với bà, thiếp thân lo lắng ——" Kiều Thị nức nở, rên khẽ một tiếng, trong lòng âm thầm mắng cái lão hán tử không biết xấu hổ này —— bao nhiêu năm, cũng không sửa đổi cái tính như hùm như sói này.
Giang Chính Mậu cực kì thỏa mãn, sau khi xong việc mới nói: "Yên tâm, bây giờ hoàng thượng mới vừa kết hôn, Trang thái phi sẽ không thức thời như vậy, cũng không sợ sẽ an bài cái gì. Còn Diệu Diệu của chúng ta, người đến cửa cầu thân mấy ngày này, chúng ta lưu ý một chút. Trước cuối năm nay, sẽ định thân cho con bé."
Có câu nói này của phu quân, trong lòng Kiều Thị cũng đỡ lo lắng. Bà gật đầu nói: "Hừm, ngày khác thiếp thân hỏi thử ý của Diệu Diệu, nếu con bé nhận định Hoắc Nghiễn, thiếp thân cũng sẽ không nói gì nhiều." Hoắc Nghiễn tuy được, nhưng trong lòng Kiều Thị luôn cảm thấy hai người không xứng đôi.
Giang Chính Mậu cũng nghe hiểu ý thê tử, cười nói: "Sao vậy? Đứa nhỏ Hoắc Nghiễn này bà cũng khônghài lòng..." Ông vuốt ve gương mặt ửng đỏ của thê tử, nói, "A Uyển,hãy tin ta, đứa nhỏ này sẽ đối xử tốt với Diệu Diệu của chúng ta."
Kiều Thị qua loa gật đầu, sau đó thân thể mệt mỏi, liền ngủ say.
•
Mấy ngày sau, là lễ thành thân của trưởng tử đích tôn Giang Thừa Nhượng, Trấn Quốc Công phủ khua chuông gõ trống bận rộn không ngừng.
Đợi đến ngày mười sáu tháng sáu hôm đó, Giang Diệu dậy sớm trang điểm, phục sức lộng lẫy, chờ nghênh đón đại tẩu vào cửa. Phía trên tiểu cô nương mặc một cái áo màu hồng anh đào thêu hoa, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu trắng thêu hoa mẫu đơn túc kim tỳ bà, ngay cả trên búi tóc hoa kế đơn giản ngày thường, cũng quấn hai chuỗi minh châu, lại cài một cây trâm mẫu đơn khảm ngọc, đúng là càng thêm gấm thêm hoa.
Hôm qua Kiều Thị đã cố ý căn dặn, muốn nàng phải ăn diện một phen. Giang Diệu nghĩ, hôm nay ngoại trừ việc đại ca nàng kết hôn,mẫu thân nàng hẳn cũng đã bắt đầu xem xét ứng cử viên vị hôn phu cho nàng. Nếu không vội, sang đầu năm sau họ hàng đi lại, lại xem thêm một chút cũng không trễ. Giang Diệu nghĩ, xem ra bị Lục Lưu nói trúng rồi, trước cuối năm nay, việc hôn nhân của nàng nhất định phải định ra rồi.
nói không chừng, còn có thể sớm hơn một chút.
Có điều ——
Hôm nay nàng trang phục đẹp đẽ, Kiều Thị căn dặn là một chuyện, mặt khác, cũng bởi vì nữ nhân đều sẽ trang điểmvì tri kỷ. Thiếp mời đã sớm đưa đến Tuyên Vương phủ, cha mẹ nàng đều nghĩ Lục Lưu hôm nay sẽ không tới, những nàng hiểu rất rõ, hôm nay anh vợ kết hôn, nếu hắn muốn cưới nàng, nhất định phải đến. Mà lần trước hắn lấy lòng có vẻ nhiệt tình như vậy, cơ hội tốt như hôm nay, sao có thể bỏ qua?
Nghĩ mấy ngày nay vẻ mặt đại ca luôn cười tít mắt, Giang Diệu cũng vui mừng theo. Đời trước đại ca cùng đại tẩu tương kính như tân,là phu thê đúng mực hài hòa, nàng một chút không lo lắng. Hôm nay muội muội như nàng, chỉ cần diện trang phục thật xinh đẹp, đi theo sau đại ca ca vui vẻ hạnh phúc là được.
Sau khi thu xếp xong, Giang Diệu liền đi ra ngoài tháp tùng với cha mẹ mình cùng nhau chờ tân nương tử. Kiều Thị vốn cười đến không ngậm được mồm, vào lúc này nhìn thấy khuê nữ của mình càng cười tươi hơn nữa, liền đem khuê nữ đứng cạnh một bên, nói: "Bộ quần áo này thật là đẹp mắt, con cũng là đại cô nương l, ngày sau nên thường xuyên ăn mặc như thế."
cô nương gia lúc tuổi còn trẻ, nên thường xuyên mặc quần áo màu sắc tươi sáng thế này.
Giang Diệu quả thực bó tay với mẫu thân mình, nói: "Mẫu thân, chúng ta vẫn nên chờ đại tẩu đi."
Kiều Thị gật gù, nói: "Đúng, đúng, đúng, chờ đại tẩu của con, chờ con dâu của ta."
Phùng thị ngồi trên ghế gấm ở bên cạnh, nhìn thấy Kiều Thị vui vẻ không thôi, tâm trạng có chút khôngvui. Lúc này Giang Thừa Nhượng đại hôn, lại tổ chức khí thế như vậy, ngày sau con trai của bà ta kết hôn, cũng không biết có được một nửa quang cảnh như thế này không. Phùng thị cảm thấy khó chịu, lại nhớ đến phu quân vô dụng của mình, liền cảm thấy không có hi vọng.
Ánh mắt của bà rơi vào người tiểu cô nương bên cạnh Kiều Thị,lại nhớ đến đứa cháu cưng của bà, vì tiểu cô nương này đã bị người ta chặn đánh hai lần, vẫn còn nhớ mãi không quên, cảm thấy thật là nghiệt duyên. Tuổi còn nhỏ đã biết quyến rũ dụ dỗ người khác như vậy, thật là mẹ nào con nấy mà.
Phùng thị nở nụ cười, đi tới bên cạnh Kiều Thị, vui vẻ nói: "Tống gia tiểu thư này ta đã gặp được vài lần, là một người hiền lành rộng lượng, Nhượng nhi thật sự có phúc."
Kiều Thị liếc mắt nhìn lên, thấy Phùng thị nụ cười rực rỡ, vui vẻ lạ thường. Giống như là con trai của bà ta cưới vợ vậy.
Trước đó vài ngày, Phùng thị giống như vô tình thăm dò Kiều Thị, muốn làm mai giùm cho chất nhi Phùng Ngọc Tuyền của bà ta, nhưng Kiều Thị từ chối ngay không chút lưu tình. Phùng Ngọc Tuyền là công tử bộtphong lưu, là thứ chẳng ra gì, cũng dám để ý đến khuê nữ của bà?
không biết tại sao, Kiều Thị bỗng nhiên nhớ đến Tuyên Vương khiêm tốn có lễ ngày ấy trong hoàng cung, thầm nghĩ: Nếu như muốn cưới khuê nữ của bá, chí ít hình dáng cũng phải tuấn tú một nửa như Tuyên Vương chứ.