() TỪ CHƯƠNG NÀY TÁC GIẢ ĐÃ ĐỔI TÊN CHA CỦA TƯỞNG HẠO TỪ HUBERT THÀNH ALBERT NHA.
Đây là một câu chuyện từ rất lâu trước kia.
” Loan Loan…”
Trong căn phòng ấm áp có một dãy giường bệnh, có một người nằm trên giường, khuôn mặt người phụ nữ gầy gò nắm tay thiếu niên thật chặt, đầy sợ hãi hỏi: “Bác sĩ nói cái gì?”
Năm nay thiếu niên khoảng chừng mười ba, bốn tuổi, thân thể hơi nhỏ gầy, ngũ quan thanh tú còn nét trẻ con. Chạm vào trán người phụ nữ, thiếu niên cười nói: “Mẹ đừng sợ, bác sĩ nói sẽ chữa khỏi được.”
“Có thật không.” Dường như lúc này người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ chỉ cần nghe bác sĩ nói, ăn uống thật tốt, chăm uống thuốc và ngủ ngon là được rồi.”
Sau khi kéo chăn đắp cho người phụ nữ, thiếu niên chớp mắt và nói: “Con đi mua ăn đồ ăn ngon cho mẹ.”
“Được.”
Bác sĩ nói với thiếu niên nói, bởi vì những chuyện liên quan đến cha cậu nên mẹ cậu mới mắc phải chứng bệnh trầm cảm, vì vậy muốn bà khá hơn phải kiên trì hơn rất nhiều so với những người khác. Thiếu niên vẫn chăm sóc bà rất tốt.
Lúc trước là mẹ đã bảo vệ mình từ trong tay tên rác rưởi kia, thiếu niên cảm thấy, bây giờ ông ta đã bị vào tù rồi, đến lượt cậu sẽ tới chăm sóc bà.
Sau khi đi ra phòng bệnh, nụ cười trên mặt thiếu niên cũng không duy trì được nữa.
Cảm thấy không còn sức ngồi ở ghế tựa trên hành lang, trong lòng thiếu niên cảm thấy rất hỗn loạn.
Làm sao bây giờ…
Trong đầu thiếu niên thoảng qua lời bác sĩ đề cập đến các phương án giải quyết.
Đúng, rồi sẽ có biện pháp.
Sẽ có, đi cầu xin họ hàng thân thích, dính chặt lấy mà cầu xin, hoặc là không đi học nữa, chuyên tâm làm công. Bác sĩ đã nói, có thể từ từ trả.
Thiếu niên hít sâu một hơi, có mục tiêu thì sẽ có nhiệt tình.
Đứng dậy đang muốn rời đi, lại nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến từng tiếng thét gào.
Trong lòng thiếu niên thất kinh, đứng dậy chạy vào phòng bệnh.
Bên trong phòng bệnh rất hỗn loạn, hai hộ sĩ đứng ở bên cửa sổ, sắc mặt trắng bệch. Những bệnh nhân khác cũng há to miệng sợ hãi cùng nhìn về một phương hướng.
Làm sao vậy… Xảy ra chuyện gì…?
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cái giường bệnh trống không thuộc về mẹ mình.
Dường như là nghĩ tới chuyện gì, hai chân thiếu niên run rẩy đi hướng về phía trước cửa sổ, ló đầu nhìn xuống.
“… Đừng nhìn!”
Một người hộ sĩ lấy lại tinh thần, kéo thiếu niên vào lòng, bởi vì bị doạ sợ nên bàn tay lạnh như băng che kín đôi mắt của thiếu niên.
Đã… Nhìn thấy.
Thiếu niên đứng sững ở tại chỗ, nói không ra lời cũng không thể khóc được, đầy kinh sợ và không dám tin tưởng.
Tại sao, lại như vậy.
Rõ ràng bản thân cậu đã rất cố gắng, đã rất cố gắng …
Tại sao còn như vậy?
Tại sao bà có thể ích kỷ rời đi như vậy.
Rời đi cũng thật tốt, đi rồi sẽ không cần sợ hãi, hay phải gánh chịu hoặc phiền não nữa, chỉ có cậu là vẫn phải chịu.
Đầu óc hơi choáng váng, âm thanh ầm ĩ bên tai dần dần im lặng, tiếp đó trước mắt rơi vào một vùng tăm tối.
“Cậu ấy bị ngất!”
“Nhanh gọi bác sĩ!”
…
…
” Loan Loan?”
” Loan Loan, rời giường.”
Đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt phóng to của Tưởng Hạo.
Thấy Thư Loan tỉnh rồi, Tưởng Hạo lập tức hôn lên trán Thư Loan một cái.
Thư Loan chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, đã chạng vạng. Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, bởi vậy sau khi ăn điểm tâm sáng xong Tưởng Hạo liền để cậu ngủ một lúc.
“Nếu ngủ tiếp thì buổi tối sẽ không ngủ được.” Tưởng Hạo bóp bóp gò má Thư Loan nói: “Nào, ăn cơm tối thôi.”
“Tưởng Hạo.
“Ừm?”
“Chúng ta chia tay đi.”
Trong lòng Tưởng Hạo lo lắng, hoàn toàn sửng sốt.
Thư Loan cúi đầu nhìn bàn tay mình đang giao nhau đặt ở trên đùi, khóe mắt len lén chăm chú nhìn Tưởng Hạo.
” Loan Loan, làm sao vậy?”
Thư Loan quay đầu đi.
Trong lòng Tưởng Hạo thấy bất đắc dĩ, kéo Thư Loan ôm vào trong ngực lạnh lùng nói: “Anh không cho phép.”
“Ừm.”
Đầu Thư Loan tựa ở trên vai Tưởng Hạo, thở phào nhẹ nhõm.
” Loan Loan, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Ừm.”
Trong lòng Tưởng Hạo cảm thấy có chút thất bại.
Anh tiêu tốn nhiều thời giờ để khiến Thư Loan thích mình như vậy, đáng tiếc lại không thể khiến Thư Loan thích bản thân cậu.
“Nào cơm nước đã xong rồi.” Tưởng Hạo mỉm cười, nắm tay Thư Loan rời khỏi phòng.
Cơm tối rất phong phú, Thư Loan liếc nhìn trên bàn được sắp đầy những món mình thích thức ăn, không nhịn được mà cong môi.
“Có hài lòng không?” Tưởng Hạo xới cơm cho Thư Loan.
“Hiền thê lương mẫu.” Thư Loan bình luận.
Tưởng Hạo lắc lắc đầu.
Hai người đang muốn bắt đầu ăn thì cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa.
“Người đàn ông này… Tại sao mỗi lần đều chọn lúc ăn cơm.” Tưởng Hạo bị tức đến nỗi nở nụ cười, để đũa xuống nói: “Thật sự là bám dai như đỉa.”
Thư Loan cũng cảm thấy hơi tức giận.
“Em cứ ăn cơm thật ngon đi mà.”
Trước khi mở cửa Tưởng Hạo lấy ra cái búa đặt ở cạnh cửa.
“Tiên sinh, có phải là muốn tôi đánh gãy ngươi chân ông mới không trở lại làm phiền chúng tôi nữa đúng không?”
“A?”
Schilling xách theo một túi trái cây và rau, nhìn chằm chằm bộ dạng hung thần ác sát của Tưởng Hạo, trong tay còn giơ một cái búa.
Tưởng Hạo: “…”
“… Xin lỗi.”
Đầu tiên Schilling là cực kỳ kinh ngạc “A” một tiếng, sau đó bụm mặt thống khổ hô: “Tiểu Lowell của taaa —— Albert, em có lỗi với anh —— “
“…”
“Tiểu Lowell dịu dàng đáng yêu của ta tại sao lại biến thành bộ dáng này… A a a, học cái xấu học cái xấu, bây giờ còn muốn giết cha, là do xã hội luân hãm, hay là do nhân tính đã bị hủy diệt?” Schilling hoa dung thất sắc, bàn tay giơ lên thành một động tác lan hoa chỉ, trong lòng cảm thấy bi thống.
“Được rồi, được rồi.” Tưởng Hạo xoa xoa huyệt Thái Dương.
Thư Loan cũng tiến lên đón.
“Là Schilling? Tại sao Schilling lại đến.”
Schilling ủy khuất nói: “Là Tưởng Hạo bảo ta tới, nào có biết khi ta đến thì chào đón mình chính là một cái búa.”
Thư Loan “Hì hì” cười ra tiếng.
Sau đó mấy người vào nhà, Schilling liền thuận thế ăn chực cơm luôn.
Uống một hớp canh, Schilling hỏi: ” Bỗng nhiên con gọi ta đến, vừa rồi còn phòng bị với ta như với người ngoài vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Không phải chuyện gì lớn. Chính là gần đây cha Loan Loan hay đến tìm em ấy để gây sự, nhưng mà ngày mai con phải quay về Tây Tạng quay phim rồi, vì vậy nên muốn nhờ ba giúp chăm sóc em ấy một vài ngày.”
“Thì ra là như vậy.” Schilling cười híp mắt nói: “Không thành vấn đề.”
Thư Loan sững sờ, trừng mắt nhìn Tưởng Hạo.
Tại sao không nói trước với em?!
Schilling sang sảng nói: “Loan Loan không cần cảm thấy không tiện, coi như là ta tới chơi là được.”
“Làm phiền rồi.”
Hiện tại bọn họ đang ở trong nhà Thư Loan, ăn cơm tối xong, sau khi rửa sạch bát Tưởng Hạo mượn cớ đi cùng Schilling sang sát vách, bảo là muốn lấy đồ gì đó.
Thư Loan nhìn hai người cố ý tránh mình, hơi nhíu mày.
—————
“Làm sao vậy?”
Phòng khách chỉ có hai người, lúc này Tưởng Hạo mới lên tiếng hỏi. Vừa nãy trên bàn cơm anh thu được ám hiệu của Schilling, nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Có chút tình hình, liên quan với Hoa Tường Vi.” Schilling ngồi ở trên ghế salông, nhếch lên hai chân.
Tưởng Hạo ở hắn đối diện ngồi xuống, hơi nhíu mày.
Hoa Tường Vi?
Thời gian trước khi anh còn ở trong quân đội, từng dẫn người tập kích chặn lại một vụ mua bán ma túy với kẻ xâm lược của tổ chức này, ở trận tập kích đó song phương tổn thất nặng nề, nhưng Tưởng Hạo cũng thành công đâm trọng thương tổ chức này, cứu ra rất nhiều người cũng khiến Hoa Tường Vi an phận ở một khu tự trị cho đến tận bây giờ.
Tuy rằng bây giờ Hoa Tường Vi vẫn chưa hồi máu hoàn toàn, nhưng cũng không thể khinh thường thế lực của nó, bây giờ bọn họ đem mục tiêu nhắm vào Tưởng Hạo, bởi vậy trước kia Albert cùng Schilling vạn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đàm phán giảng hòa với thủ lĩnh của tổ chức Hoa Tường Vi, bọn họ đền bù và cung cấp tin tình báo, mong thủ lĩnh buông tha Tưởng Hạo.
Đàm phán thành công, Hoa Tường Vi nhận được thứ bọn họ muốn, thế nên không cần thiết phải dây dưa với một chuyện đã qua từ lâu rồi mới đúng
“Không phải nói là đã đàm phán thành công rồi sao?”
“Đúng như vậy không sai. Thế nhưng không phải ai cũng sẽ tuân theo lời của thủ lĩnh Hoa Tường Vi.” Schilling lắc đầu nói: “Trước kia trong lần hành động đó thủ lĩnh đã chết dưới tay con, Benjamin, con còn nhớ không?”
Tưởng Hạo gật đầu.
“Bây giờ em trai của hắn là Bennett đã vi phạm ý nguyện của tổ chức Hoa Tường Vi, dẫn theo thuộc hạ trung thành với hắn là lính đánh thuê trong tổ chức tìm đến con để báo thù.”
“Đây chính là tin tình báo mà bây giờ chúng ta nhận được.” Schilling nhíu mày nói: “Vì lẽ đó con phải cẩn thận chút, tuy rằng người của Bennett không nhiều như Hoa Tường Vi, nhưng cũng không thể xem thường.”
“Con sẽ cố gắng xử lý.” Tưởng Hạo thận trọng gật đầu.
“Làm minh tinh thật sự là không tiện, tuy rằng bất luận con có hay lộ diện trước ống kính hay không, thì vẫn có thể tìm thấy con như trước, thế nhưng…” Schilling nói: “Ý ta muốn nói là trong thời hạn hợp đồng, vì công việc vẫn sẽ phải ra ngoài…..”
“Gần đây con cũng đang suy nghĩ về chuyện này.”
Tưởng Hạo suy tư trong chốc lát rồi nói: “Làm nghề này rất không tiện, không thể ở bên cạnh Loan Loan bất cứ lúc nào, làm việc gì cũng có nhiều cản trở. Trước kia sở dĩ con lựa chọn giới showbiz, là bởi vì chỉ có làm công việc này mới có thể tiếp cận Loan Loan.”
Bây giờ theo đuổi người đã tới tay, đương nhiên cũng không cần thiết chấp nhất công việc này nữa.
“Vậy con có tính toán gì? Trở về đơn vị quân đội?”
“Tất nhiên là không phải “
Tưởng Hạo thầm nghĩ đời trước cả cuộc đời anh đều ở trong quân đội, chiến đấu cả ngày lẫn đêm trải qua sinh tử, có chấp niệm đối với vinh quang, thích cảm giác kích thích khi liếm máu trên lưỡi đao. Nhưng những gì anh đã từng theo đuổi đã phai nhạt từ lâu, bây giờ anh chỉ muốn cố gắng bảo vệ người mình yêu, có đảm bảo về kinh tế và sau này sẽ trải qua những tháng ngày tươi đẹp.
“Chờ đến khi hợp đồng kết thúc, có khả năng con sẽ mở nhà hàng, hoặc là làm một công việc kinh doanh nhỏ” Tưởng Hạo cười híp mắt nói: “Dần dần sẽ ổn định lại thôi.”
Tưởng Hạo đã từng nghi ngờ con đường nhân sinh trong tương lai của bản thân vì không rõ lượt đến lượt đi như thế nào, dù sao từ nhỏ đến lớn, tính cả đời trước thì mục tiêu của anh đều là đạt được vinh và quân hàm trong quân đội, sau khi đột nhiên rời khỏi quân đội tất nhiên là có chút hoang mang, nhưng kể từ khi ở bên Thư Loan, dần dần có những mục tiêu rõ ràng.
Anh muốn có khoảng thời gian vui vẻ với gia đình và những người thân yêu.
“Chậc chậc.” Schilling thầm nghĩ, người này rõ ràng là con nuôi của mình, tại sao nhìn thế nào cũng thấy giống như lớn tuổi hơn cả mình vậy?
Rõ ràng còn rất trẻ, nhưng giống như đã trải qua vô số năm tháng mài dũa, trầm ổn mà thản nhiên.
“Bản thân con xem thấy hợp lý thì làm.” Schilling lắc đầu nói: “Dù sao bất luận như thế nào, ta cùng Albert đều ủng hộ con.”