Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

chương 69: cơ hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, có không ít minh tinh đã từng có xung đột với Thư Loan đều dồn dập quay video xin lỗi hoặc là đăng tải thư xin lỗi bất luận có thật tâm hay không, thì cũng mang tính chất khích lệ và ca ngợi, nếu không bụng dạ cũng quá hẹp hòi, khi cứ tính toán so đo với một người có cơ thể khiếm khuyết.

Xuôi theo chuyện diễn viên Thư Loan làm sáng tỏ mọi chuyện ở buổi biểu diễn chia tay, nếu nói không gây nên náo động thì là giả. Có người đứng ngoài xem trò vui, có antifan cười nhạo và bàn luận âm mưu tẩy trắng lẫn lộn, nhưng mà càng nhiều hơn chính là fan đau lòng và antifan chuyển thành fan.

Thư Loan máy trợ thính

Thư Loan nửa khiếm thính

Thư Loan buổi biểu diễn làm sáng tỏ mọi chuyện

Những chủ đề này giống như điên rồi chiếm lĩnh giới truyền thông, nhưng mà những chuyện này đều không ảnh hưởng đến Thư Loan, Thư Loan và Tưởng Hạo đã bắt đầu hành trình nghỉ dưỡng của mình, đã rời xa thế giới showbiz.

Nửa năm không dài không ngắn, nhưng đủ để chuyện này chậm rãi bình ổn lại, cũng đủ để Thư Loan cùng Tưởng Hạo chơi đùa đến tận hứng.

Thỉnh thoảng, Tưởng Hạo sẽ đăng tải những bức ảnh hai người du lịch lên, có hình Thư Loan đang ăn đồ ăn, có hình Thư Loan đứng ở trước quầy hàng, ánh mắt bị hấp dẫn bởi những món đồ lưu niệm, có hình Thư Loan bởi vì đi nhiều mệt mỏi mà nghiêm mặt, thần sắc thiếu kiên nhẫn.

Nhưng mà theo thời gian trôi đi, rõ ràng có thể thấy được nụ cười của Thư Loan càng ngày càng nhiều, thân hình cũng không quá mức đơn bạc giống như trước đây nữa

Tất cả đều rất tốt.

Nửa năm sau, sân bay quốc tế.

“Chào mừng trở về.”

Tạ Y và Nghiêm Tuân ở ra sân bay đón. Bây giờ là giữa mùa xuân, khí hậu ấm áp

Thư Loan ôm Charlotte, Tưởng Hạo kéo vali hành lý đi ra đại sảnh, chào hỏi cùng hai người.

Thư Loan hiếu kỳ liếc nhìn hai người, Tạ Y vẫn có khoảng cách khi đứng cùng Nghiêm Tuân, gần như là muốn tránh xa hắn, nhưng nhìn hai người cũng không cứng ngắc giống như trước đây nữa.

Chí ít khi thấy Nghiêm Tuân thì Tạ Y không còn ý định muốn trốn, hai người còn có thể hòa bình cùng nhau đến sân bay đón bọn họ

” Loan Loan mập rồi.” Tạ Y mỉm cười chào đón rồi bóp bóp cánh tay Thư Loan cười nói: “Có thịt.”

Thư Loan nhíu mày nói: “Thế nhưng anh lại gầy.”

Xương gò má cũng nhô ra, vốn dĩ eo đã thon bây giờ lại càng nhỏ hơn.

“Gần đây quá bận …” Tạ Y lắc đầu nói: “Tham gia hoạt động công ích, có điều rất đáng giá.”

Mấy người đã lâu không gặp mặt nhau, liền đến quán cà phê gần đó tự tập luôn.

“Sau này hai người có tính toán gì hay không?”

Tưởng Hạo suy nghĩ một chút nói: “Nhà hành của tôi cũng chuẩn bị gần xong rồi, chừng tháng sau là có thể bắt đầu kinh doanh, sau đó cũng coi như là tôi đã yên ổn. Còn Loan Loan chắc hẳn là nhận bộ phim điện ảnh mới?”

“Đúng.” Thư Loan nhận lấy lọ đường mà Tưởng Hạo truyền cho mình vừa thêm đường vào cà phê vừa nói: “Tôi đã hẹn với Đường Tịch từ trước rồi, kịch bản của cô ấy chắc cũng được hoàn thành rồi.”

Tạ Y cười nói: “Vậy thì chúc hai người thuận lợi.”

Sau đó Tạ Y phải tham gia hoạt động, nên xin phép về trước. Nghiêm Tuân ngồi ở bên cạnh phản ứng cực nhanh, đứng dậy ngay lập tức nói muốn đưa Tạ Y đi.

“Tôi có thể tự mình đi.”

Nhưng mà Nghiêm Tuân không nói lý với Tạ Y, dứt khoát lấy áo khoác, cương quyết ôm qua bả vai Tạ Y bả vai nói: “Đi thôi.”

Tạ Y hơi nhíu mày, không cưỡng được hắn đành phải theo.

Sau khi thấy hai người rời đi, Thư Loan hiếu kỳ hỏi: “Nghiêm Tuân có nói với anh là giữa bọn họ tiến triển đến đâu rồi không?”

“Ừm… Ôm, nắm bàn tay, và “lột” nữa.”

Thư Loan nhìn Tưởng Hạo.

Đây không phải là rất tốt sao?

Tưởng Hạo bổ sung thêm: “Chỉ kém cùng nhau nữa thôi.”

“…”

Ừm.

“Thế nhưng rõ ràng là Nghiêm Tuân rất tự tin, cậu ấy nói với anh rằng ngay cả anh cũng có thể theo đuổi được em, chớ nói gì đến chuyện tính cách Tạ Y khá là mềm lòng, thế nên chắc chắn cậu ấy sẽ theo đuổi được.” Tưởng Hạo chớp mắt nhìn Thư Loan.

Thư Loan lườm anh một cái nói: “Hắn lại còn so sánh em với Tạ Y? Tại sao hắn không suy nghĩ một chút xem tình cảm của hắn so với anh thì có cách biệt bao xa. Đây mới là vấn đề then chốt biết không?”

“Tình cảm của anh rất tốt sao?” Tưởng Hạo sờ sờ cằm.

Thư Loan tặng cho anh một ánh mắt xem thường.

Anh nói xem.

Từng quyển từng quyển, lời tâm tình cũng nói rất trơn tru không phải sao.

“Được rồi, xem ra tiểu thuyết lãng mạn vẫn hữu ích đúng không?” Tưởng Hạo cười híp mắt.

“Cút.” Thư Loan cũng nở nụ cười, đưa tay đẩy mặt Tưởng Hạo ra.

Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, Thư Loan nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Cũng gần tới giờ rồi chứ?”

Trước khi bọn họ về nước Thư Loan nhận được điện thoại của Mã Liệt, Mã Liệt là biên kịch cho quảng cáo sản phẩm cao cấp trước kia Thư Loan quay ở Paris, lần này cũng không biết tại sao lại cố ý hẹn gặp Thư Loan, Tưởng Hạo suy đoán, có thể là công ty kia lại cần quay quảng cáo.

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên liền thấy Mã Liệt đẩy cánh cửa pha lê xoay tròn của quán cà phê ra.

” Mã Liệt tiên sinh, ở đây!”

“Ai nha, Tưởng cũng ở đây sao?” Mã Liệt cười ngồi xuống vị trí đối diện hai người, cùng đến với Mã Liệt là một người đàn ông trung niên đội mũ nồi, tuy rằng tuổi tác không nhỏ, nhưng ngũ quan vẫn lộ ra mấy phần tuấn lãng, đôi mắt sắc bén màu xanh lam dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác.

” Giới thiệu cho hai người biết một chút.” Mã Liệt vỗ vỗ bả vai người đàn ông nói: “Vị này chính là đạo diễn Kafka.”

Tưởng Hạo còn không kịp phản ứng lại, còn Thư Loan thì rất ngạc nhiên.

“Renault Kafka tiên sinh?”

Renault gật đầu cười, nụ cười cũng rất hiền lành, nhìn cũng không giống như trong lời đồn đại là khó gần.

Thư Loan trợn to mắt.

Renault Kafka là đạo diễn nổi tiếng cấp quốc gia! Nếu như nói Ander Jaren · Lý đạo diễn người đã từng khiến cho bộ phim «Bóng Ma Trong Nhà Hát» được vinh danh là đại lão trong giới đạo diễn nước ngoài, vậy thì vị đạo diễn trước mắt chính là Thái sơn! Thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, là một đạo diễn lớn cực kỳ bốc đồng.

“Có thể làm quen với ngài, chính là vinh hạnh của tôi.” Thư Loan lễ phép gật gật đầu, không tự chủ được mà ngồi thẳng người lên. Tưởng Hạo thấy thế cũng có thể đoán được xem ra người trước mắt này chính là cá sấu lớn.

“Ta vẫn luôn muốn được làm quen với cậu.” Kafka cười nói: “Ta là vì bộ phim « Bóng ma trong nhà hát » và Jaren nên biết cậu, xem bộ phim này, ta rất yêu thích khả năng diễn xuất của cậu. Sau đó Mã Liệt đề cử cho ta xem quảng cáo mà cậu đóng, còn có những bộ phim điện ảnh Phương Đông mà cậu từng đóng, ta đều rất yêu thích.”

“Ta rất ít gặp được người trẻ tuổi nào có cùng khẩu vị và kỹ năng diễn xuất hợp ý ta như vậy. Chỗ ta có một kịch bản, cậu xem một chút xem có hứng thú hay không?”

Thư Loan kinh ngạc.

Trời ạ…

Renault Kafka muốn hợp tác với mình?

Không phải nằm mơ chứ?

Ông ấy sao có thể coi trọng mình?

Thư Loan ngơ ngác mà nhìn Kafka

Tưởng Hạo dở khóc dở cười vỗ vỗ tay cậu nói: “Choáng váng?”

Thư Loan hoàn hồn, gật đầu nói: “Là vinh hạnh của tôi.”

Trong lòng Tưởng Hạo cũng rất vui mừng, trước vì « Bóng ma trong nhà hát » mà Loan Loan của anh phải trả giá rất nhiều, từ trước đến nay em ấy cũng không bao giờ qua loa với nghiệp diễn xuất, em xứng đáng được hồi báo lại như vậy.

Thấy Tưởng Hạo có những cử chỉ thân mật với Thư Loan, Renault tò mò hỏi Mã Liệt nói: “Vị này chính là bạn trai của Thư?”

Tưởng Hạo và Thư Loan đều kinh ngạc.

Còn chưa kịp trả lời, sau một khắc liền thấy Mã Liệt đặc biệt tự tin nói: “Đúng vậy! Bạn trai của Thư đấy, trước đây thời điểm quay quảng cáo hai người đã đầu mày cuối mắt với nhau, còn tặng hoa, để ý đến nhau rồi.”

“Thì ra là vậy.”

Vành tai Thư Loan ửng hồng.

“Có điều kịch bản này của ta nhất định có thể khiến cho cậu nổi tiếng hơn, không giống như quảng cáo nước hoa trước đây, mà là sự nổi tiếng chân chính về mặt ý nghĩa.” Renault nhấp một hớp cà phê nói: “Chờ mong câu trả lời chắc chắn từ cậu.”

“Được, tôi sẽ xem kỹ.”

—————

Nửa năm qua Thư Loan và Tưởng Hạo toàn ở khách sạn, hoặc là về Nam Mĩ tìm Schilling và Albert, ở trong ngôi nhà mà trước đây Tưởng Hạo từng sống, bởi vậy hai người rất ít khi trở về hai căn phòng nhỏ ở trong nước, trên đồ đạc đều tích một lớp bụi xám mỏng manh.

Sau khi tốn vài ngày để thu dọn, kịch bản của Renault cũng gửi tới.

Thư Loan nằm trên ghế sa lông, trong điện thoại di động có hai file tài liệu, một là kịch bản của Đường Tịch, một file khác là của Renault.

Khi Tưởng Hạo xách theo rau dưa và thịt tươi trở lại thì thấy dường như Thư Loan đang suy tư điều gì, hiếu kỳ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thư Loan nói: “Kịch bản của Đường Tịch và Renault sẽ quay cùng một thời điểm.”

Nói cách khác, Thư Loan chỉ có thể lựa chọn một. Hoặc là từ chối lời mời của Đường Tịch, hoặc là từ bỏ cơ hội mà Renault dành cho cậu.

“Vậy em nói cho Đường Tịch biết chưa? Cô ấy nói thế nào.” Tưởng Hạo đem nguyên liệu đặt lên bàn, ngồi vào bên cạnh Thư Loan.

“Nói rồi, cô ấy nói với em là cô ấy không ngại. Nếu như em chọn Renault, cô ấy có thể tìm người khác cũng được.” Thư Loan nhíu mày nói: “Đường Tịch còn khuyên em chọn kịch bản của Renault, bởi vì đây là cơ hội hiếm có.”

Thư Loan ngừng một chút nói: “Anh nghĩ bây giờ phải làm sao?”

Tưởng Hạo suy nghĩ một chút nói: “Em yêu thích kịch bản nào thì nhận kịch bản ấy, anh cảm thấy đều tốt, em vui vẻ là được rồi.”

Thư Loan dùng chân nhẹ nhàng đá đá vào bụng Tưởng Hạo.

“Anh thật sự là một người đàn ông không có chủ kiến.”

Tưởng Hạo nắm chặt cái chân trắng nõn xoa bóp bàn chân cho Thư Loan và nói: “Nguyên tắc vốn dĩ là như vậy, em yêu thích kịch bản nào thì hãy nhận kịch bản đó, không nên nghĩ quá nhiều.”

“Em… Em cảm thấy kịch bản của Renault thì ông ấy chỉ là cần một người Phương Đông là được, chứ không nhất thiết phải là em, bất kỳ người Phương Đông nào diễn cũng được. Nhưng còn kịch bản của Đường Tịch, thật sự giống như cô ấy đã từng nói, nhám vật trong đó chính là em.”

Tưởng Hạo cười nói: “Em thật sự rất yêu thích kịch bản của Đường Tịch sao?”

Thư Loan quay đầu.

“Có lẽ là vậy.”

Nam chính là một thầy giáo không nghe được. Thư Loan cảm thấy, từ trước đến nay cậu chưa từng khiêu chiến qua nhân vật như vậy. Trước đây cậu có chút sợ hãi với giả thiết như vậy, thế nhưng…

“Em yêu thích kịch bản của Đường Tịch, thế nhưng nếu như bỏ qua cơ hội mà Renault dành cho em, có phải là không tốt lắm không.”

Tưởng Hạo suy nghĩ một chút, thả chân Thư Loan xuống nghiêm túc nói: “Nếu như em không muốn bỏ mất cơ hội lần này, muốn trong con đường sự nghiệp đạt được những thành tựu tốt hơn vậy thì nhận kịch bản của Renault, dù sao cũng là một cơ hội thật sự rất tuyệt. Mà nếu như em thật sự rất yêu thích kịch bản của Đường Tịch, vậy thì hãy diễn bằng cả trái tim, không cần để ý đến chuyện gì khác, Loan Loan của anh đã rất tốt rồi, nhận kịch bản của Renault ngoại trừ tăng thêm vinh dự mà vốn dĩ em vẫn đang nắm giữ thì cũng không có gì khác.”

Tưởng Hạo nói cũng không sai… Bất luận lựa chọn cái nào đều rất tốt, bất luận chọn ai cũng không cần hối hận.

“Em sẽ suy nghĩ thêm.” Thư Loan chậm rãi xoay người nói: “Đói bụng.”

“Được, anh lập tức đi làm cơm.” Tưởng Hạo cười híp mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio