Âm nhạc lượn lờ, bên trong Thượng Lâm Uyển lại đang mở cung yến tiếp đón ngoại sứ, mùi rượu say lòng người tỏa ra khắp bốn phía lầu các, nhóm cung tỳ áo trắng khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng đi đến, mỗi lần đến một bàn liền đặt xuống một món ăn ngon, trong khoảng thời gian ngắn tiếng động ăn uống linh đình không ngừng vang lên.
Trên sân, vũ cơ xoay vòng eo nhỏ, theo tiếng nhạc phô bày ra kỹ thuật múa, giống như là lá rụng trong gió, lại giống như là nước trong hồ, không ngừng chiếm được lời khen của mọi người xung quanh.
Trong tối nay, quan lại quyền quý nhất trong kinh tề tụ ở chỗ này, chỉ là vì sự kiện Thái tử Tây Lương muốn chọn Hoàng hậu cho mình, ngôi vị Hoàng hậu Tây Lương tương lai nặng biết bao, phàn là nữ nhi trong kinh đều đến đây, tất cả đều chuẩn bị tuyệt kỹ kinh tài tươi đẹp, muốn tranh cao thấp ở tại cung yến này.
Hai ngày sau khi từ bãi săn trở về, mỗi ngày ba vị ngoại sứ ngoại trừ đi theo đặc sứ mà Lễ bộ phái ra đi ngắm cảnh thì không có hành động gì khác, lúc này chỉ có Thái tử Tây Lương đề xuất muốn mau chóng chọn ra một vị Thái tử phi mang về Tây Lương, cầu lấy yên bình cho hai nước.
Đương nhiên Dạ Tiêu Nhiên muốn nhanh chóng tìm một vị Thái tử phi rồi trở về nước thật sớm, ngoài trừ Tiêu Triệt đề cập hắn bị ám sát bên ngoài, hơn nữa bên trong Tây Lương quốc cũng xuất hiện nội gián uy hiếp đến địa vị của hắn, lần này hắn đến là vì muốn hòa thân, nhưng nếu chỉ vì việc này mà chậm trễ nghiệp lớn của bản thân, thì đóng chính là mất nhiều hơn được.
Biên cảnh Tây Lương và Đại Tần vốn đã có vấn đề từ trước, nhưng chỉ cần hòa thân được, hai nước liền kết liên minh, không có lý do đề phòng lẫn nhau, tuy nhiên đây chỉ là bên ngoài, thật sự thế nào, hai nước thân ai nấy lo thôi.
“Hoàng thượng giá lâm, Lệ quý phi giá lâm - -“
Một tiếng hô vang lên, tất cả vũ cơ nhạc sĩ trên đài đều ngừng động tác, cùng nhau quay về phía Hoàng đế đến, hành lễ.
Hai vị chủ nhân xuất hiện, sự kiện tuyển chọn hôm nay liền bắt đầu, Tiêu Chiến chỉ hàn huyên vài tiếng, bàn tay to vung lên, tuyên gọi khuê tú đầu tiên tiến vào.
Sở Vân Khinh một thân y phục thuần trắng, mang theo mạng che mặt đứng ở sau lưng Tiêu Chiến, lúc này nhìn các tiểu thư trong kinh một người lại một người xuất hiện, hoặc là hát, hoặc là múa, không có người nào không nhận được tiếng vỗ tay ủng hộ, tuy rằng Thái tử Tây Lương xem rất vui vẻ, nhưng trong mắt lại không có biểu hiện đặc biệt đối với bất kỳ người nò.
Mộ Dung Trần và Công chúa Vu quốc ngồi ở một bên, thấy các tiểu thư gia từng người từng người một hiến nghệ, không tránh khỏi liên tục tán thưởng, nhóm quyền quý trong kinh khác càng nể tình tán thưởng hơn.
So với Thủy Lăng Toa không chút để ý, ánh mắt Mộ Dung Trần lại lưu luyến dừng ở trên người nữ tử mỗi khi họ bước lên sân khấu, tinh tế đánh giá một phen rồi mới xoay người sang chỗ khác, bộ dáng giống như đang tìm người.
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy chọn người như vậy thật sự quá buồn tẻ, nhưng việc này liên quan đến bang giao hai nước, tất nhiên không thể quá mức khinh xuất, ngay cả Tiêu Chiến cũng ngồi đến bây giờ, nàng lại càng không có lý do gì để rời đi sớm.
Một nữ nhi võ quan tam phẩm múa xong lui xuống, ánh mắt Sở Vân Khinh dừng lại ở trước cửa, không biết còn bao nhiêu người, thật sự yêu cầu dành cho người hoa thân rất nhiêu, tính tới tinh lui chỉ có vài người đạt thôi, nhưng mà những nữ nhi gia này có thể thi triển tài hoa ở trước mặt thiên tử và nhóm quyền quý trong kinh dĩ nhiên có rất nhiều chỗ tốt, bởi vậy tối nay mới náo nhiệt như vậy.
Đúng lúc này một người mặc y phục màu hồng cánh sen xuất hiện trước mặt Sở Vân Khinh, đôi mắt nàng bỗng nhiên nhíu lại, ngay tại lối vào đại sảnh, một người bước chân nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đi đến.
Sở Tương Nguyên!
Tuy rằng Sở Tương Nguyên xuất hiện không làm ra chấn động gì, nhưng người có tâm đều chú ý đến, người trong triều đều biết, phụ thân của nàng – Sở Thiên Tề gần đây đã dâng sớ từ quan, mà ở thời khác này, sao đại nữ nhi Sở gia lại tới tham dự cung yến tuyển chọn người?
Sắc mặt Sở Vân Khinh hơi cứng lại, tuy rằng trước đây Sở Thiên Tề không xuống tay với Dạ Tiêu Nhiên ở bãi săn giống như suy đoán của Tiêu Triệt, nhưng thật sự Sở gia có rất nhiều nghi ngờ, hơn nữa nàng vẫn tin rằng suy đoán của Tiêu Triệt là chính xác.
Mà giờ phút này trong lòng nàng nặng nề chỉ có một nguyên nhân, Sở Tương Nguyên mang theo quyết tâm muốn thân mà tới!
Bởi vì sự xuất hiện của Sở Tương Nguyên, ánh mắt của Thái tử Tây Lương Dạ Tiêu Nhiên liền trở nên khác thường, ánh mắt của hắn không dừng lại ở trên mặt Sở Tương Nguyên, mà dừng lại ở trên y phục của Sở Tương Nguyên.
Sở Vân Khinh nhìn thật kỹ, thế nên mới thấy được hoa văn hình mây đa dạng thêu trên y phục không phải loại nữ tử thường dùng, chỉ bạc mơ hồ uốn lượn, giống như hợp thành một bản vẽ gì đó, Sở Vân Kinh nghĩ, trong đầu chợt phát sáng, hình hai mươi tám ngôi sao!
Tiêu Triệt từng nói với nàng, Thái tử Tây Lương am hiểu tinh thuật!
Sở Vân Khinh nhíu mày, ánh mắt va chạm với Tiêu Triệt, hắn cũng đang nhìn nàng, trong lúc bốn mắt nhìn nhau như thế, hai người dĩ nhiên có cùng suy nghĩ với nhau.
Lại còn nhớ đến tiệc quỳnh hoa yến trước đây, vốn Sở Vân Khinh cho rằng Sở Tương Nguyên có thể là người nổi tiếng, nhưng khi đó nàng ta chỉ quy củ nghe theo lời Cố Tú Cầm lên đài mà thôi, vóc dáng thon thả của nàng ta không phải là vì hoàn thành nhiệm vụ, mục đích chính của nàng ta, chỉ là vì Dạ Tiêu Nhiên mà đến.
Sở Tương Nguyên múa, nhưng lại không phải múa, bước chân của nàng ta rất kỳ lạ, trong lúc di chuyển, vóc dáng mảnh khảnh giống như không có sức nặng, tư thái múa sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, nàng di chuyển cực nhanh, mỗi khi đi đều kỳ quái sau đó là xoay tròn một cái, tiếp đó là vòng eo, sóng mắt lưu chuyển, tất cả đều hướng về phía Dạ Tiêu Nhiên.
Sở Tương Nguyên vốn là một người sinh ra từ trong tranh, lúc này thần thái xinh đẹp quyến rũ cùng kỹ thuật múa đẹp không gì có thể sánh nổi, thật sự làm cho Dạ Tiêu Nhiên mất hồn.
Sở Vân Khinh khẽ đếm, mỗi một lần đều là bảy bước rồi dừng lại, là nhìn hình dạng bộ pháp, chính là một trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh, trong lòng Sở Vân Khinh chấn động lớn, Sở Tương Nguyên múa như thế, rõ ràng là tình thế đã định!
Dạ Tiêu Nhiên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sáng loáng nhìn Sở Tương Nguyên nhẹ nhàng múa, bên này Tiêu Chiến và Lệ Phi nhìn thấy, liền hiểu rõ lựa chọn của Dạ Tiêu Nhiên.
“Nàng ta là ai?”
Phúc Hải nghe vậy liền tiến lên trả lời: “Hồi bẩm thánh thượng, nàng ta là nữ nhi của Binh bộ thượng thư, Sở Tương Nguyên.”
Tiêu Chiến không thể nhớ ra được mà nhíu mày, rồi sau đó suy nghĩ một chút, gật đầu không nói nữa.
Sở Tương Nguyên múa xong, cũng không vội vàng tỏ bất kỳ ý gì với Dạ Tiêu Nhiên, chỉ thong thả lui đi ra ngoài, và ánh mắt của Dạ Tiêu Nhiên lưu luyến dừng ở trên thân thể nàng ta, một chút cũng không muốn rời đi, không thấy còn ai lên sân khấu, Dạ Tiêu Nhiên muốn đi theo liền ôn quyền nói: “Hoàng thượng, nữ tử Đại Tần quả nhiên danh bất hư truyền, các tiểu thư gia đều làm cho Dạ mỗ hoa cả mắt!”
Lời này dĩ nhiên là khách khí, Tiêu Chiến nghe vậy cười nói: “Dạ Thái tử đã coi trọng tiểu thư nhà nào?”
Dạ Tiêu Nhiên cúi đầu cười, vẫy vẫy tay gọi tùy tùng bên cạnh mình, hai người nói nhỏ vài câu, sau đó hắn nói với Tiêu Chiến: “Tại hạ cho rằng, vị tiểu thư Sở gia vừa rồi có cùng tâm ý với bản Thái tử, nếu Tần vương cho phép, xin hãy ban tiểu thư Sở gia cho Dạ mỗ làm Thái tử phi.”
Tiêu Chiến nhíu mày, giống như hơi trầm ngâm, ngược lại nói: “Tốt lắm, tiểu thư Sở gia chính là tài nữ có tiếng của Đại Tần ta, có thể được Thái tử coi trọng là vinh hạnh của nàng, một khi đã như vậy, trẫm ở đây làm chủ- -“
Hắn hơi dừng lại, chống lại ánh mắt băng lạnh của Tiêu Triệt, khóe miệng Tiêu Chiến nhếch lên, rõ ràng là không để ở trong lòng: “Phong trưởng nữ Sở gia là Công chúa Tĩnh Uyển, hòa thân với Tây Lương, về phần ngày tổ chức, liền để Thái tử tự mình định đoạt, chỉ cần cho Công chúa Tĩnh Uyển thời gian chuẩn bị là được.”
Vừa nói xong, mọi người trong cung yến đều không mong ngóng gì vào trận cung yến này nữa, lúc này những người có mặt ở đây đều đứng lên chúc mừng Thái tử Tây Lương, chỉ có Tiêu Triệt, trên mặt vẫn băng lạnh.
Mà bên này thái giám mang theo thánh chỉ lên xe đi đến phủ Thượng Thư, lúc này Sở Tương Nguyên đang ở đại sảnh, nàng ta hết nhìn thái giám trong cung tuyên chỉ lại nhìn thánh chỉ, ánh mắt lóe sáng, đáy mắt không hiện lên bất kỳ màu sắc gì.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Sở Tương Nguyên quỳ xuống đất nghe xong thánh chỉ, tay nàng ta hơi run run tiếp nhận thánh chỉ nặng ngàn cân, dập đầu thật sâu.
“Tạ long ân của Hoàng thượng!”