Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

chương 88-5: đoàn tụ, tiết khất xảo(5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôn nhu dịu dàng, lúc Sở Vân Khinh mở mắt liền thấy hơi nước mờ mịt, trên ngực còn mang theo ấn ký chói mặt mà Tiêu Triệt để lại, mặt Sở Vân Khinh chợt đỏ lên.

Động tác của Tiêu Triệt cực kỳ dịu dàng, nhìn thấy dấu vết xanh tím khắp nơi trên người nàng, ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống, hắn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong sáng của nàng, trong lòng không khỏi hiện ra vài phần quý trọng, hắn nhanh chóng tẩy rửa cho nàng, một tay ôm lấy nàng sát vào bên người, lần nữa mặc áo bên trong màu trắng vào cho nàng, cuối cùng ôm ngang nàng lên đi về phía phòng ngủ.

Dường như còn lưu lạ mùi vị thuộc về hắn, Tiêu Triệt lẳng lặng nhìn người hai mắt nhắm lại trong ngực, đợi đến lúc nằm xuống, Sở Vân Khinh khẽ mở mắt ra, mười đầu ngón tay vướt qua điểm hồng trước ngực hắn, Tiêu Triệt chỉ cảm thấy một cỗ dục niệm lại xông lên, vội vàng đè hai tay đang làm loạn của nàng xuống.

Sở Vân Khih sát lại gần hắn thêm chút nữa, gò má tựa vào vai hắn, khẽ nói ra một câu.

Câu nói kia rất nhỏ, giống như muốn thất lạc trong không khí, nhưng Tiêu Triệt vẫn nghe được, vẻ mặt của hắn ngẩn ra trong phút chốc, tiếp đó trong đôi mắt kia giống như có hoa đào đang nở.

Nàng nói: “Tiêu Triệt, ta yêu chàng.”

Trên đời này chuyện tốt đẹp nhất chính là ngươi yêu người vừa vặn người cũng yêu ngươi, ánh sáng ở nơi hữu hạn này, ngươi và nàng, các ngươi cùng nắm tay nhau, máu thịt hòa làm một, Tiêu Triệt nhìn Sở Vân Khinh, khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười.

--- ---

Những tia sáng chiếu xuống đình viện, Tử Mặc mặt đầy rối rắm đứng ở ngoài cửa phòng Vương gia nhà mình, không phải nói sáng sớm hôm nay sẽ đi sao? Nhưng đến bây giờ, Vương gia còn chưa có chút động tĩnh nào!

Chẳng lẽ hôm qua hắn nghe nhầm? Hay Vương gia tối hôm qua mình gặp là giả, Vương gia thật sự nhà hắn vốn không có trở lại?

Tử Mặc đã đứng ở trước cửa hơn nửa canh giờ! Nếu là ngày thường hắn có thể vào bên trong xem một chút, nhưng bây giờ -- trong phòng ngoại trừ Vương gia nhà hắn, còn có một vị Sở cô nương, nếu hắn đi vào nói không chừng Vương gia sẽ chặt hắn ra thành trăm mảnh!

Đang lúc Tử Mặc rối rắm ở chỗ này, Mộ Dung Trần mặt mày nghiêm nghị đi vào cửa viện, vừa nhìn thấy bộ dạng của Tử Mặc liền biết xảy ra chuyện gì, hắn than thở một tiếng: “Trước giờ không cần ngươi gọi hai tiếng, bây giờ thật không giống hắn nữa rồi.”

Tử Mặc không bỏ sót một chút hứng thú chợt lóe lên trong mắt Mộ Dung Trần, nhưng nếu như tiếng gọi của mình mà phá hư chuyện quan trọng gì của Vương gia thì - -

Cái này không tốt lắm!

“Két” một tiếng, Tử Mặc xoay người, sắc mặt liền thay đổi, ở cửa không phải Vương gia nhà mình, mà là Sở Vân Khinh một thân bạch y chỉnh tề?

“Sở cô nương?”

Sở Vân Khinh nhìn hai người đứng ở cửa, cười nói: “Vương gia còn đang ngủ, một canh giờ sau ngươi hãy đến gọi hắn.”

Nghe thấy vậy, Tử Mặc liền nhíu mày, Mộ Dung Trần khẽ mắng một tiếng: “Buồn cười, người này ôm được mỹ nhân về, vậy mà bây giờ còn - -“

Sở Vân Khinh nhíu mày, nhìn hắn có chút nhắc nhở.

Dường như Mộ Dung Trần còn có lời muốn nói, vào giờ phút này lại chỉ cười, Sở Vân Khinh xoay người nhìn Tử Mặc: “Tử Mặc, làm phiền ngươi chuẩn bị cho ta một con ngựa.”

Tử Mặc mở to hai mắt: “Ngựa?”

Sở Vân Khinh gật đầu: “Nơi này cách Ngọc Tuyết sơn không xa, ta muốn trở về sư môn nhìn một chút.”

Tử Mặc liếc mắt nhìn vào trong phòng, sắc mặt Sở Vân Khinh như thường nói: “Hắn biết.”

Tử Mặc gật đầu: “Được, vậy ta sẽ phái người đi cùng cô nương.”

Sở Vân Khinh lắc đầu: “Không cần, một mình ta đi là được rồi, sư phụ thích thanh tĩnh, hơn nữa Ngọc Tuyết sơn không phải ai cũng vào được, một con ngựa là tốt rồi.”

Tử Mặc vẫn có chút do dự, nhưng thấy sắc mặt bình thường đến không thể bình thường hơn của Sở Vân Khinh, chỉ đành nhíu mày ra khỏi nội viện.

Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn cửa phòng một cái: “Chắc chắn là hắn không đồng ý?”

Sở Vân Khinh nhướn mày, Mộ Dung Trần lại hứng thú cười nói: “Ngươi vì sợ liên lụy đến Tiêu Triệt nên mới muốn rời khỏi hắn!”

Sở Vân Khinh xoay người liếc nhìn cửa phòng đằng sau, tiếp đó nhẹ nhàng đóng cửa, đi ra khỏi nội viện: “Thế tử nghĩ nhiều rồi.”

Khóe môi Mộ Dung Trần cong lên: “Nếu như muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn, không bằng bây giờ đi cùng ta đi.”

Giọng nói của hắn chưa bao giờ trịnh trọng như vậy, Sở Vân Khinh không khỏi dừng bước lại, nàng quay đầu nhìn nam tử trước mặt: “Đi cùng ngươi?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio