Mùi đàn hương nhàn nhạt như có như không quang quẩn bên chóp mũi, hai hàng lông mi Sở Vân Khinh khẽ động, vừa mở mắt liền nhìn thấy một loạt hoa văn kỳ lạ trên màn trướng, nàng nhíu mày, đứng dậy xuống giường đi thẳng đến cửa.
Cách bày trí căn phòng này có chút kỳ quái, đồ đặc đều là thượng phẩm, nhưng màn gấm treo ở phía trước lại chỉ là mấy khối vải thô màu sắc sặc sỡ, cũng không phải là phương pháp nhuộm bình thường, bên trên in đường nét đơn giản, nhưng khiến cho Sở Vân Khinh cảm thấy kỳ lạ là mỗi một đường nét trên bức họa đều có hình trăng lưỡi liềm, giống như một loại đồ đằng.
Sở Vân Khinh đã gặp phải người ở trong núi, nàng tuyệt đối không ngờ tới, sẽ gặp phải Công chúa Vu quốc Thủy Lăng Toa ở chỗ này, trong tay nàng cầm một món nhạc khí hình cung cổ xưa, có thể thổi ra khúc nhiếp nhân tâm phách, nhưng lại vô dụng đối với nàng, còn nghe nàng ta nói.
“Nếu Quận chúa đã đáp ứng muốn chữa bệnh của người của Bản công chúa, bây giờ có thể đi chưa?”
Thực sự chỉ là chữa bệnh sao?
Sở Vân Khinh nở nụ cười lạnh, dĩ nhiên là không phải, nếu chỉ là chữa bệnh, sao nàng ta lại che dấu tai mắt rồi đi theo sau đến tận đây?
Bước chân đang đi chợt dừng lại, Sở Vân Khinh cúi đầu nhìn cổ tay mình, nơi đó có một vết thương nhắc nhở Thủy Lăng Toa vô lễ với nàng, náu của nàng có nhiều tác dụng, điều này nàng biết rõ, nhưng Thủy Lăng Toa giống như cũng biết rất rõ tác dụng đặc biệt từ máu của nàng, lần lượt lấy mấy lần.
ở trước mặt Công chúa Vu quốc, võ công của nàng gần như mất đi hết, nàng tức giận, nhưng lại chắc chắn Thủy Lăng Toa sẽ không tổn thương nàng.
Vòng qua một bình phong, cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng kinh hãi, bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều người, nàng đưa mắt nhìn, Thủy Lăng Toa đang đứng ở vị trí tối nhất, sắc mặt hết sức khó coi.
“Thánh nữ!”
Một tiếng hô kinh hãi, tất cả mọi người bên trong phòng nhìn lại, phần lớn người trong phòng đều là lão giả mặc y sam, giờ phút này nhìn Sở Vân Khinh, ánh mắt sáng lên, tiếp theo chăm chú quan sát thật kỹ.
Loáng thoáng có tiếng nói nhỏ vang lên, Sở Vân Khinh nhìn người lúc nãy gọi hai chữ Thánh nữ, người nọ mặc một bộ trường sam màu trắng, ống tay áo và dưới quần in hình hoa văn hình lưỡi liềm, Sở Vân Khinh có chút mờ mịt, mình không biết mình đã ngủ bao lâu, vì sao vừa tỉnh mình lại có thêm một danh hiệu rồi?
“Không tệ, không tệ, nghe nói cũng đã thử máu.”
“Ít nhất bộ dạng cũng có mấy phần giống Thánh nữ trước.”
--- ---
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên bên tai Sở Vân Khinh, nàng chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, dường như mọi người nhìn thấu khuôn mặt mờ mịt của nàng, giờ phút này một vị lão giả ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái đứng dậy, tay đặt trước ngực khom lưng trước mặt nàng: “Thánh nữ không cần nghi ngờ, chắc là Thủy Lăng Toa không có giải thích rõ với người, nàng còn trẻ không biết chuyện, nếu có gì mạo phạm, kính xin người tha thứ.”
Sở Vân Khinh không biết mở miệng như thế nào, bên này Thủy Lăng Toa bước đến trước mặt nàng, Sở Vân Khinh cả kinh, lại thấy Thủy Lăng Toa làm động tác giống vị lão giả vừa rồi: “Xin Quận chúa tha tội.”
Rốt cuộc Sở Vân Khinh cũng hồi hồn lại, nàng nhìn Thủy Lăng Toa: “Có phải Công chúa nên cho ta một lời giải thích không?”
Lão giả bên cạnh nghe thấy Sở Vân Khinh nói vậy liền nhíu mày, lông mày Thủy Lăng Toa nhíu lại, nói với người bên cạnh kia: “Trưởng lão cũng nhìn thấy, Thủy Lăng Toa nói không sai, Thánh nữ cần phải có thời gian để có thể thích ứng với thân phận mới, không bằng để cho Thủy Lăng Toa nói chuyện với Thánh nữ một chút đi.”
Trên khuôn mặt lão giả râu tóc bạc trắng có chút do dự.
“Công chúa theo ta đi.”
Sở vân Khinh không có những người khác có cơ hội nói nhiều lời, lập tức xoay người đi vào phòng mình, ánh mắt Thủy Lăng Toa sáng lên, vội vàng đuổi theo.
“Đây chính là chữa bệnh mà Công chúa nói?”
Trong giọng nói của Sở Vân Khinh xen lẫn mấy phần lạnh lẽo, Thủy Lăng Toa mỉm cười, nhìn Sở Vân Khinh thở dài một tiếng nói: “Ngươi đừng trách ta, cho dù ta không mang ngươi tới đây, thì cũng sẽ có những người khác dẫn ngươi tới.”
“Đây là đâu?”
“Thần Sơn Vu quốc.”
“Vu quốc?” Sở Vân Khinh hoảng hốt: “Sao lại là Vu quốc, chúng ta mới đi mười ngày, nếu là đến Vu quốc, ít nhất phải đi mất hơn nửa tháng.”
Thủy Lăng Toa giật mình: “Chúng ta đi nửa tháng, bây giờ đã là cuối tháng mười rồi.”
Sở Vân Khinh cả kinh, nhìn ánh mắt rõ ràng của Thủy Lăng Toa trước mặt, nàng ta đúng là sẽ giở thủ đoạn với mình: “Nguyên nhân, tại sao ta nhất định sẽ bị người mang tới nơi này?”
Ánh mắt Thủy Lăng Toa ít khi mang theo vẻ nghiêm nghị: “Bởi vì thân phận của ngươi!”
Sở Vân Khinh không hiểu, Thủy Lăng Toa thở dài nói: “Ngươi cũng thấy đấy, ta rõ ràng là Công chúa Vu quốc, ở bên ngoài lại chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng, này là bởi vì, trăm năm qua, ở Vu quốc thần quyền lớn hơn hoàng quyền, nếu các Trưởng lão thần điện không thừa nhận ta, ngay cả danh hiệu Công chúa của ta cũng không là gì.”
Sở Vân Khinh không chen lời, chờ nghe lời kế tiếp của nàng ta.
“Trong hoàng tộc có Công chúa, trong thần tộc có Thánh nữ, lịch pháp() tế dân trăm năm qua của Vu quốc đều do Thánh nữ tế trời cao làm vậy mới mang đến điềm lành, nếu không cho dù là kế sách trị quốc tốt, cũng sẽ bị các Trưởng lão Thần điện hủy bỏ không thể tiến hành.”
. Lịch pháp: cách làm lịch, lễ hội lịch.
Sở Vân Khinh nhíu mày, Vu quốc từ trước đến nay đều không trao đổi với bên ngoài, hơn nữa thông thường là cùng một chỗ với Vu Cổ thuật (phù thủy), không nghĩ tới thì ra là bị Thần điện kiềm chế.
“Như vậy chẳng phải nước mà không phải nước? Chẳng lẽ dân chúng không có dị nghị gì sao?”
Thủy Lăng Toa cười lạnh một tiếng: “Có thể dị nghị cái gì? Toàn bộ dân chúng đều tin phụng nguyệt thần, lời nói của Trưởng lão thần điện còn hữu dụng hơn cả thánh chỉ!”
“Tại sao là trưởng lão thần điện? Thánh nữ kia rốt cuộc có thân phận gì?”
Thủy Lăng Toa xoay đầu lại, ánh mắt sáng lên: “Thánh nữ chỉ là con rối của các Trưởng lão, nói cái gì mà chờ lệnh tế trời, thật ra là, những trưởng lão bên ngoài có tâm tư của ai không sâu nặng đâu?”
Trong lời nói này có mùi buồn bực, nàng ta nói tiếp: “Vu quốc sở dĩ gọi là Vu quốc, chỉ vì Thủy hoàng kiến quốc là do một vu nữ lập ra, cho nên trong nước có vu thuật thâm sâu, nhưng những thứ vu thuật được nói đến đơn giản chỉ là bói toán và cổ vật thôi, vậy mà Vu nữ kiến quốc trăm năm trước lại có trong tay một ít bí thuật, thần điện này, chính là do nàng xây.”
“Những thứ bí thuật đó vô cùng kỳ lạ, nó có thể khiến cho người thường có thể làm những chuyện không thể làm.”
Thủy Lăng Toa quay đầu nhìn vết thương trên cổ tay Sở Vân Khinh: “Ta lấy máu của ngươi năm lần, nhưng trên tay ngươi lại chỉ lưu lại một vết thương, chỉ sợ một thời gian nữa cũng sẽ biến mất không thấy nữa, điểm này, ngươi nên hiểu rõ hơn ta.”
Sở Vân Khinh gật đầu, lại thấy Thủy Lăng Toa nói tiếp: “Trên người của ngươi bị bọn họ gieo bí thuật, vết thương kép lại rất nhanh, đồng thời cũng bách độc bất xâm, đây chính là những điểm mấu chốt mà bọn hắn lấy ra để cho dân chúng tin nhiệm, nhưng khi tiến hành những thứ bí thuật này đều cần điều kiện, tương truyền chỉ có gia tộc thánh nữ mới có thể thành công, rất rõ ràng, trên người ngươi có những đặc điểm này.”
Nói đến đây, Thủy Lăng Toa ý thực được mình không còn nói vào điểm quan trọng, nàng hơi trầm ngâm: “Mỗi một thánh nữ đều có ít hoặc nhiều quan hệ với Thánh nữ đời trước, một khi đón nhận thân phận Thánh nữ, liền không thể rời Vu quốc, các Trưởng lão sẽ định ra đối tượng hôn phối, còn có rất nhiều quy tắc rằng quộc khác, quan trọng nhất là, còn phải nghe lời của các Trưởng lão, một khi làm trái, trong cơ thể Thánh nữ không chỉ có bí thuật mà còn có cổ độc.”
“Hai mươi năm trước, Thánh nữ thượng giới đã giải cổ độc trên người mình, sau đó thừa dịp các Trưởng lão bế quan trốn khỏi thần điện rồi không rõ tung tích, các Trưởng lão giận dữ phái người tìm kiếm người mới ở trong nước, nhưng bộ tộc Thánh nữ đã sớm suy tàn, tìm tới tìm lui cũng không có người nào có thể thay bọn họ tiếp tục làm Thánh nữ để gây dựng uy tín thần điện, cho nên, bọn họ đành phải tìm vị Thánh nữ chạy trốn kia.”
Rốt cuộc Sở Vân Khinh đã hiểu được một chút, mẫu thân của mình chính là Thánh nữ chạy trốn kia, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nàng trở nên phức tạp, nàng quay đầu nhìn Thủy Lăng Toa: “Cho nên kế tiếp là ta?”
“Người bên ngoài sẽ tôn sùng ngươi, sẽ lưu ngươi lại, nâng ngươi lên vị trí cao nhất, từng bước từng bước một biến người thành tượng gỗ của bọn hắn.”
“Bọn họ muốn lưu ta lại ta sẽ lưu lại sao?”
Thủy Lăng Toa cười một tiếng: “Ngươi cho rằng tại sao những trưởng lão này lại không chế hoàng thất Vu quốc, chỉ bằng một Thánh nữ sao? Bọn họ có quân lính riêng, còn có sự ủng hộ của vạn dân chúng.”
Sở Vân Khinh cảm thấy nhức đầu: “Ngươi đã không thích thần điện, tại sao còn giúp bọn họ mang ta về?”
Ánh mắt Thủy Lăng Toa thay đổi, chỉ một thoáng liền xuất hiện gợn sóng: “Ta không phải vì bọn họ, ta là coi trọng máu của ngươi thôi, hơn nữa, ta chắc chắn để ngươi rời đi.”
Sở Vân Khinh nhướn mày: “Để cho ta rời đi?”
“Sao, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở lại làm Thánh nữ sao? Ngươi tốt nhất đừng để bọn họ có cơ hội hạ bất cứ thứ gì vào trong cơ thể ngươi, nếu không ta cũng không thể cứu ngươi được.”
Ánh mắt Sở Vân Khinh có chút nặng nề, nhưng nghe Thủy Lăng Toa nói, bây giờ các nàng còn là đồng minh: “Ngươi muốn ta làm gì?”
Thủy Lăng Toa hơi trầm ngâm: “Ta muốn ngươi cứu một người!”
“Dùng máu của ta?”
“Đúng!” Ánh mắt nàng ta khẩn thiết trước nay chưa từng có: “Thần điện đã sớm là họa lớn của Hoàng tộc, nếu một quốc gia chỉ có thể tôn sùng ý chỉ của thần linh mà tồn tại, vậy nó chẳng còn tiền đồ gì nữa, người ta muốn ngươi cứu, có thể giúp ta một tay, diệt trừ sạch sẽ thần điện ở Vu quốc này.”
Sở Vân Khinh cười lạnh một tiếng: “Nếu như ngươi muốn ta dùng máu cứu người, cần gì phải hỏi ta, ngươi có thể trực tiếp tự động lấy dùng, như vậy chẳng phải dễ hơn sao?”
Thủy Lăng Toa cúi đầu: “Một chút máu vô dụng, trong cơ thể hắn bị người hạ thiên hồn chú, nhất định phải là máu của người bị bí thuật cộng thêm trăm loại thảo dược mới có hiệu quả, hơn nữa sau khi giải thiên hồn chú, cơ thể ngươi cũng không còn có bí thuật gì nữa, sẽ không khác gì người bình thường.”
Không khác gì người bình thường?”
Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, đây cũng không phải chuyện khó chấp nhận, nàng chính là người bình thường: “Cứu người có thể, đừng quên lời của ngươi, ta cũng không muốn ở chỗ này lâu.”
Ánh mắt Thủy Lăng Toa sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Được!”
Trong lòng Sở Vân Khinh chắc chắn, nàng từng muốn biết rõ thân thế của mình, nhưng sự thật thì lại không tốt chút nào, nàng vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời Thủy Lăng Toa, thời thời khắc khắc dể mắt đến các Trưởng lão bên cạnh mình, hai ngày sau, Thủy Lăng Toa mang nàng đi xem bệnh nhân của nàng.
Trong mật thất tối, một màn trướng màu trắng vây quanh lấy giường, ánh mắt Sở Vân Khinh nhìn qua, loáng thoáng thấy một người nằm ở trong đó.
“Chính là hắn, lần huyết trận này sẽ mất thời gian một khắc, nếu ngươi không chịu được có thể gọi ta.”
Sở Vân Khinh lắc đầu: “Bắt đầu luôn đi.”
Lời nói của dứt, Thủy Lăng Toa gọi chín người vào, Sở Vân Khinh nhìn sang, bọn họ đều là những nam tử có khuôn mặt tuấn tú, mấy người hợp lại ôm lấy người trên giường, đặt ngồi xếp bằng trên đài ngọc giữa phòng, rồi sau đó đứng theo thứ tự chín phương quanh đài ngọc.
Sở Vân Khinh bước đến ngồi lên đài ngọc, lấy một cây chủy thủ từ trong tay áo ra, sau đó cầm tay của nam tử áo trắng đang nhắm mắt trước mặt lên, vẽ vào lòng bàn tay hắn một cái, rồi tiếp đó vẽ một cái vào lòng bàn tay mình, hai vết máu vì vậy mà xuất hiện.
Hoạt tử nhân(người thực vật) trong truyền thuyết chính là hắn, Sở Vân Khinh hít sâu một hơi, ấn hai vết máu lại với nhau.
Trong phút chốc một cơn gió xuất hiện, bao vây lấy hai người các nàng, gió này không thổi bay y phục của nàng, lại thúc giục máu trong cơ thể nàng, nàng chỉ cảm thấy bàn tay mình đau nhức không thôi, có một dòng nước ấm lũ lượt chảy đi, tất cả đều trào vào trong cơ thể nam tử đối diện, Sở Vân Khinh từ từ nhắm mắt lại, huyết trận vì vậy mà bắt đầu.
Khi bóng tối kéo tới trước mặt, Thủy Lăng Toa mừng rỡ ôm nam tử kia vào trong ngực, khóe miệng nàng ta cong lên, khí lạnh trên đài ngọc thấm vào người.