“Quả nhiên là nàng!”
Bốn chữ trầm thấp nặng nề rơi vào trong lòng Sở Vân Khinh, nàng thở nhẹ ra một hơi thu lại sát khí trên người, lại là hắn!
Mắt thấy hắn đi về phía mình, hai mắt Sở Vân Khinh trầm xuống lại muốn ra tay, không nghĩ tới bị bàn tay to của Tiêu Triệt ngăn lại, “Chậm đã.”
Sở Vân Khinh cảm thấy khó hiểu, lại thấy mấy người vừa bao vây nàng, hướng về phía nàng ầm ầm quỳ xuống!
“Bái kiến chủ tử!”
Hai mắt Tiêu Triệt sáng ngời, “Các ngươi làm rất tốt, lui xuống đi.”
Sở Vân Khinh kinh ngạc, nàng quay đầu, mượn ánh sáng của trăng nhìn thần sắc trên mặt Tiêu Triệt, Tiêu Triệt thấy nàng mang theo bộ dạng nghi ngờ, khóe miệng bĩu một cái, “Người mình.”
“Vương gia!”
Chợt nghe thấy tiếng gọi, Sở Vân Khinh quay đầu lại, trong sân chỉ còn lại một mình ma ma mặc áo đen, hai mắt nàng ngập nước, trên khuôn mặt ngưng lãnh kia liền lộ vẻ xúc động, trong miệng nàng có tiếng lẩm bẩm, hai chân khẽ cong quỳ ở trên mặt đất, “Vương gia, lão nô bái kiến Vương gia!”
Trong lòng Sở Vân Khinh càng thêm nghi hoặc, Tiêu Triệt đi về phía ma ma áo đen kia, “Ngọc Cẩn cô cô, mau đứng lên.”
Sở Vân Khinh tặc lưỡi, từ khi nào Tiêu Triệt đối với người khác lại hữu lễ như vậy, lúc này dường như hắn trút xuống sắc bén trên người, thu hồi toàn bộ sắc sảo, trong nháy mắt liền thay đổi giống như một người khác.
Thấy Ngọc Cẩn đứng lên, Tiêu Triệt nhướng mày liếc mắt nhìn vào trong phòng, “Mẫu hậu có khỏe không?”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, trong phòng này hẳn là mẫu hậu của Tiêu Triệt?!
Lời đồn đại trong kinh, sinh mẫu của Tiêu Triệt là Hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, tuy Đại Tần có luật không thể phế hậu, nhưng một người bị biếm vào lãnh cung dù là Hoàng hậu thì có thể làm gì?
Vì vậy từ thời thiếu niên hắn đã là một người không được sủng ái, hơn mười năm rèn luyện ở bên ngoài, mười tám tuổi hồi kinh lập phủ, nhưng trước sau phong Vương lại không có gì khác biệt.
Hai mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, người này ở trước mặt nàng cường thế bá đạo, thế cho nên mới khiến nàng coi nhẹ, hắn cũng không nói hắn là người đau khổ.
Tiêu Triệt vừa nói ra lời này, Ngọc Cẩn liền biến sắc, “Chủ tử nàng, không tốt!”
Tiêu Triệt nghe vậy sống lưng thẳng tắp, lúc này trong phòng lại vang lên một tiếng động, “Là Triệt nhi đến?”
Sở Vân Khinh nghe được giọng nói vừa vang lên kia là của một phu nhân, mà lúc Tiêu Triệt nghe thấy giọng nói này bước chân khẽ động muốn đi vào trong phòng, đúng lúc đó, giọng nói của phụ nhân trong phòng lại vang lên.
“Triệt nhi dừng lại, đừng nên tiến vào!”
Ngọc Cẩn tựa như nhớ tới cái gì đó, nàng theo lời của phụ nhân kia nói bước chân khẽ động chắn trước cửa phòng, “Vương gia không thể vào!”
Tiêu Triệt chuyển ý định, mặt hơi biến sắc, “Mẫu hậu nàng --.”
Ngọc Cẩn lập tức rơi nước mắt, nàng khổ sở gật đầu một cái, “Trong cung đang có ôn dịch, hai ngày trước nương nương cũng bị nhiễm, nàng đuổi cả lão nô ra ngoài, huống chi là người, Vương gia người tuyệt đối đừng đi vào.”
“Khốn khiếp!” Vẻ mặt băng lãnh của Tiêu Triệt lại xuất hiện, ánh mắt hắn nhìn một vòng xung quanh sân, “Tại sao không có người nào cho ta biết!”
Ngọc Cẩn lau nước mắt, nhỏ giọng, “Là nương nương không có nói, sợ người lo lắng!”
Bỗng nhiên, bên trong phòng vang lên một trận ho nhẹ, vẫn là phụ nhân kia, “Triệt nhi, ngươi đi đi, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới.”
Tiêu Triệt lắc đầu, giọng nói run run, “Mẫu hậu, Triệt không sợ ôn dịch, nếu người không cho Triệt xem, Triệt mới cảm thấy lo lắng!”
Trong phòng hơi yên lặng, “Triệt nhi, ngươi không cần nói nữa, mẫu hậu ở đây không an toàn, ngươi mau đi đi!”
Cả người Tiêu Triệt như bị đóng đinh ở nơi đó, bóng lưng thẳng tắp, sắc trời chiếu vào làm lộ ra đau thương hiu quạnh.
Nhìn thấy vậy trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy căng thẳng, nàng từ từ đi đến, “Vân Khinh không biết Hoàng hậu nương nương ở đây, vừa rồi đã đắc tội, nếu Hoàng hậu nương nương không chê, Vân Khinh biết chút y thuật, có thể để cho Vân Khinh thay Vương gia đến xem người, cũng để cho Vương gia an tâm.”
Ánh mắt ma ma áo đen khẽ chuyển một cái, lúc này mới nhớ tới còn có một người là nàng ở đây, có thể nhìn ra Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt có quen biết, lúc này mới thân thiện một chút.
“Vị cô nương này --.”
Tiêu Triệt nghe Sở Vân Khinh nói,lqd trong lòng khẽ động, ôn dịch này rất lợi hại ngay cả thái y trong cung cũng không có cách chữa được, nếu trị không được lại khiến nàng nhiễm bệnh thì phải làm sao.
“Đây là Sở Vân Khinh.”
Sở Vân Khinh nhìn ra Tiêu Triệt do dự, khóe miệng nàng nhếch lên, “Vương gia có thể tin ta?”
Tiêu Triệt nhìn vết sẹo đỏ tươi trên mặt nàng, lại nhìn y phục cung nữ đã sớm bẩn của nàng, hắn biết trong này nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện.
Gió thổi nhẹ, Sở Vân Khinh nhìn chằm chằm Tiêu Triệt, một sợi tóc rơi xuống bên tai nàng, nàng lại chưa phát hiện ra.
Tiêu Triệt thở dài, dơ tay thay nàng vén lọn tóc kia ra sau tai, Sở Vân Khinh ngẩn ra, bên này Tiêu Triệt cũng xoay người, “Ngọc Cẩn cô cô, dẫn ta và Sở cô nương vào trong đi, Sở cô nương y thuật cao minh, xem bệnh cho mẫu hậu quan trọng hơn.”
Ngọc Cẩn hơi do dự nhìn hai người một cái, rốt cục gật đầu, nghiêng người tránh ra, “Mời Vương gia và Sở cô nương đi theo ta.”
Sở Vân Khinh đi theo, ánh mắt Tiêu Triệt nặng nề đi theo sau nàng.
Trong phòng được bố trí cực kỳ đơn giản, mùi đàn hương tản ra khắp nơi, Sở Vân Khinh còn thấy trước cửa sổ có đặt một cái bàn dài, kinh phật được sắp xếp thành chồng gọn gàng.
Vòng qua một tấm bình phong, đạp vào mắt là một chiếc giường gỗ, lúc này ở đó có một người mặc áo bào trắng nằm nghiêng, thấy ba người các nàng đến liền chống đỡ ngồi dậy.
Lúc nhìn thấy dung mạo của Diêu Thanh Loan, trong lòng Sở Vân Khinh không tránh khỏi tán thưởng, đây là khuôn mặt của một phụ thân bốn mươi tuổi, mặc dù da không trắng mịn, đã hiện lên dấu vết của nếp nhăn, nhưng hiển nhiên lại là một gương mặt góc cạnh, khóe mặt đuôi mày đều hàm chứa phong tình, vẫn là một nữ nhân có thể làm cho người ta động tâm như cũ, nàng vừa nhìn đã biết, phần lớn tuấn mỹ của Tiêu Triệt là đến từ đây!
Sắc mặt nàng rất kém, hốc mắt xanh xao môi trắng bệch, hô hấp cũng hơi dồn dập, trong lòng Sở Vân Khinh trầm xuống, quả nhiên là bệnh kia!
“Mẫu hậu!”
Tiêu Triệt bước rất nhanh,lqd hắn đi thẳng đến bên giường, hai tay nắm chặt thành quyền nhìn dáng vẻ của Diêu Thanh Loan.
“Không sao không sao.” Ánh mắt Diêu Thanh Loan tha thiết, nhìn bộ dạng của Tiêu Triệt liền hiện ra ý cười trấn an, ngược lại cảm thấy rất hứng thú đưa mắt nhìn đến trên người Sở Vân Khinh.
“Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Sở Vân Khinh hành lễ, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang cười kia, “Mau đứng lên, hơn mười năm nay chưa tùng có ai xưng hộ như vậy, bây giờ lại cảm thấy không quen, ngươi thật sự biết y thuật sao? Mau đứng dậy đi.”
Diêu Thanh Loan nhìn thân người Sở Vân Khinh từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt nàng, nàng khẽ lắc đầu, “Ta chỉ gặp những nữ tử nhà khác nghĩ mọi biện pháp để làm mình trở nên xinh đẹp, lại không biết còn có người thích biến mình thành xấu nữ, nha đầu ngươi không sợ Triệt nhi nhà ta sẽ không thích sao?”
Sở Vân Khinh vừa đứng dậy liền bị lời nói này làm cho sửng sốt, vết sẹo này sớm đã bị nàng họa giống như thật, mà nàng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy rõ, còn câu cuối cùng kia, khiến cho nàng không biết nói gì, mà bên này, ánh mắt Tiêu Triệt không che giấu nhìn Sở Vân Khinh, trong mắt có tràn đầy xúc động.
Khóe miệng Diêu Thanh Loan nhếch lên, bệnh trạng trên mặt cũng bởi vì nụ cười này mà phai nhạt đi rất nhiều, dường như nàng đang suy nghĩ cái gì, “Nếu ngươi biết võ không vậy không phải là người trong cung, lại quen biết Triệt nhi, còn nói là họ Sở -- thật không biết ngươi là hài tử nhà ai?”
Sở Vân Khinh nhìn Tiêu triệt một cái, “Vân Khinh là tiểu nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư Sở Thiên Tề.”
“Sở Thiên Tề --.”
“Sở Thiên Tề --.”
Hai câu nói vang lên cùng lúc khiến cho Sở Vân Khinh cả kinh, Diêu Thanh Loan và Ngọc Cẩn ở trước mặt cũng cảm thấy bất ngời vì cái tên này, Sở Vân Khinh nhíu mày, Diêu Thanh Loan lại lắc đầu cười, “Ta sớm đã không biết chuyện bên ngoài, không thể ngờ được, bây giờ hắn đã là Binh Bộ Thượng Thư rồi.”
Sở Vân Khinh gật đầu, có lẽ quen biết cũng là chuyện bình thường.
Mà Tiêu Triệt, nhìn Diêu Thanh Loan hai tay nắm chặt cái chăn hai mắt nặng nề!