Hoàng hôn dần buông xuống, người bệnh tụ tập trong Tử Ngọc cung bây giờ đã đi cung điện trở nên trống rỗng, nhưng sâu trong thâm cung kia, còn có một người bị những người khác lãng quên.
Tiêu Triệt mặc một bộ quần áo đen đứng ở trong viện đơn sơ, Diêu Thanh Loan trong phòng hình như cũng biết hắn tới, khẽ trầm mặc một chút, một thân áo tơ trắng đi ra ngoài.
“Triệt nhi.”
Tiêu Triệt nhìn trăng rằm dần dần lộ ra, lông mày nhíu lại, “Nàng từng cứu tính mạng nhi tử.”
Khóe miệng Diêu Thanh Loan nhếch lên, gật đầu, “Quyết định của Triệt nhi, mẫu hậu có bao giờ phản đối?”
Tiêu Triệt gật đầu, “Ngày ấy, mẫu hậu nghe thấy tên của Sở Thiên Tề, vì sao lại như có điều gì ngoài ý muốn vậy?”
Ánh mắt Diêu Thanh Loan xa xa, thật giống như đang cố gắng nhớ lại, “Mười tám năm trước Sở Thiên Tề chỉ là ám vệ bần hàn trong doanh của Hoàng Thượng, nếu không phải vì giúp Hoàng Thượng hoàn thành nhiệm vụ ám sát, cũng sẽ không có địa vị như bây giờ, nha đầu kia là nữ nhi của hắn, ta dĩ nhiên là cảm thấy ngoài ý muốn.”
Trước đây Diêu Thanh Loan rất ít khi nói qua chuyện xưa với hắn, lúc này trong lòng Tiêu Triệt khẽ động, lúc xoay người là lúc ánh mắt trở nên thâm trầm, “Mười bảy năm trước, mẫu hậu là hoàng hậu, tôn vinh lục cung, dù chưa nhận được toàn bộ ân sủng của phụ hoàng ngươi nhưng cũng không có người nào có thể lay động được địa vị của mẫu hậu, lại không nghĩ rằng có một ngày lại bị biếm vào lãnh cung, lý do, mười bảy năm qua mẫu hậu không có nhắc đến, nhi tử luôn luôn chờ đợi.”
Diêu Thanh Loan thở dài,llqqđ nhìn ánh mắt băng lạnh lại bình tĩnh của Tiêu Triệt, nhếch miệng cười thê lương, nàng xoay người đối diện với bóng đêm mờ mịt mở miệng nói, “Bây giờ nói cho ngươi biết cũng không sao, mười bảy năm trước, không, phải là mười tám năm trước, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng --.”
“Nàng căn bản không thuộc về hậu cung này, nàng không hề có ý với Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại si mê nàng, bởi vì nàng mà bỏ be triều chính, đôi mắt nàng màu đỏ, vừa đàn vừa múa, trong cung dần dần có lời đồn nói nàng là yêu quái quyến rũ...”
“... sự tình phát sinh như thế nào mẫu hậu không nhớ rõ nữa, chỉ biết là cuối cùng nàng bị một đạo ý chỉ của ta ban chết, hơn nữa trên ý chỉ kia còn có ấn hoàng hậu của ta.”
Giọng nói của Diêu Thanh Loan mang theo một chút bất đắc dĩ, lại mang theo nụ cười mỉa mai, “Cuộc đời này người mà Hoàng thượng yêu chân thành chính là nàng, làm sao có thể khoang dung “ta” giết nàng, khi đó nếu không phải có thái hậu ngăn cản, chỉ sợ là đã phế hậu ban chết rồi.”
Hai mắt Tiêu Triệt nhíu lại, “Người kia rốt cục là ai?”
Diêu Thanh Loan lắc đầu, “Không ai biết thân phận của nàng, cũng không ai biết nàng đến từ đâu, có lẽ chỉ Hoàng đế mới hiểu, nhưng --.”
Diêu Thanh Loan nhìn Tiêu Triệt, hai mắt khẩn thiết, “Nàng là điều cấm kỵ trong hậu cung này, từ nay về sau, ngươi hãy quên những gì hôm nay ta nói với ngươi đi.”
Tiêu Triệt hơi trầm ngâm, ánh mắt hiện lên một chút đau xót, “Mẫu hậu chịu khổ, nhi tử nhất định sẽ vì người đòi lại gấp trăm lần.”
Diêu Thanh Loan lắc đầu cười, “Mẫu hậu đã trải qua nhiều năm như vậy, đã sớm nhìn ra, trước đó sợ có người kích thích mình hành động sai, bây giờ không sợ, ngươi không cần lo cho mẫu hậu, cứ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nhìn bóng lưng Diêu Thanh Loan đi vào trong phòng, trong lòng Tiêu Triệt dần sinh ra một chút u sầu, đôi mắt màu đỏ, vừa đàn vừa múa, người đã xuất hiện mười tám năm trước kia, có quan hệ với ngươi sao?
...
Hơi nước mờ mịt quanh quẩn, quần áo ma sát rơi xuống đất tạo nên tiếng vang, lúc này hoàng hôn đã buông xuống, cung nhân Lạc Hà cung đặc biệt chuẩn bị phòng cho Sở Vân Khinh, hai cung tỳ áo trắng đang hầu hạ Sở Vân Khinh tắm rửa.
Líc này nàng chưa tỉnh lại,llqqđ mấy ngày liên tục thân thể bị lăn qua lăn lại ở Tử Ngọc cung, sau khi bị khởi binh hỏi chẩn một phen, Tiêu Lăng đặc biệt phân phó hai cung tỳ khéo tay đến tắm rửa cho nàng, sau đó mới ngủ yên được.
Hai cung tỳ cởi bỏ áo khác dính đầy bụi bặm, mỗi lần chạm vào đều cực kỳ cẩn thận, trên dung nhan người trước mặt này có một vết sẹo xấu xí, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy da kia lại trắng nõn nhẵn mịn, khóe mắt đuôi mày tinh xảo, nếu như không có vết sẹo kia, không biết dung mạo sẽ xinh đẹp đến mức nào.
Mắt thấy chỉ còn lại áo trong, tay hai cung tỳ vừa mới vươn đến trước ngực Sở Vân Khinh, khóe mắt người đang ngủ khẽ động, đôi mắt mang theo sát khí băng lạnh trừng hai cung tỳ.
“Sở, Sở tiểu thư --.”
Khi cung tỳ áo trắng nhìn thấy loại sát ý này, lại thêm vết sẹo trên mặt Sở Vân Khinh, không tránh khỏi có chút sợ hãi.
Sở Vân Khinh nhìn cảnh tượng trước mặt, nhớ lại trong lúc hôn mê có nghe được đôi ba câu, dĩ nhiên là hiểu rõ, “Ta tự mình làm, hai vị lui ra đi.”
Hai cung tỳ do dự không thôi, nhưng vẻ mặt của Sở Vân Khinh không cho phép nói không, lúc này liền vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài.
Hai người Tiêu Lăng và Tiêu Cấp vẫn canh giữ ở bên ngoài điện, thấy hai cung tỳ đi ra không khỏi nhướng mày.
Cung tỳ dẫn đầu vội vàng giải thích một chút, bên này Tiêu Lăng và Tiêu Cấp vô cùng vui mừng, lúc vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui liền có thị vệ báo lại, Duệ Vương giá lâm!
“Tam ca đến!”
Tiêu Cấp vui mừng đi tới nghênh tiếp, bên này khóe miệng Tiêu Lăng cũng cong lên đứng dậy, Tiêu Triệt mặc áo bào màu đen, sau khi vào cửa liền quan sát chung quanh một vòng, không nhìn thấy người muốn gặp, đầu lông mày nhíu lại, “Không phải nói là chỉ mệt mỏi, còn chưa có tỉnh sao?”
Lúc này trong phòng đã không có người ngoài, đôi mắt Tiêu Cấp khẽ chuyển một cái, “Sở tỷ tỷ đã thức dậy, Tam ca muốn vào nhìn một chút sao? Đang ở bên trong!”
Khóe miệng Tiêu Lăng khẽ rụt rụt, đang muốn nói lại bị Tiêu Cấp giữ chặt ống tay áo, khi nhìn lại đã thấy bóng dáng Tiêu Triệt biến mất sau bình phong.
Tiêu Cấp cười đến vô cùng vui vẻ, bên này Tiêu Triệt hơi trầm ngân nhưng vẫn tránh thoát khỏi tay nhỏ của Tiêu Cấp.
“Tiêu Cấp, ngươi còn nhỏ tuổ lại quá mức gian xảo, Vân Khinh đang tắm, ngươi lại lấy danh dự của nàng ra đùa giỡn sao?”
Tiêu Lăng bước rất nhanh, Tiêu Cấp thấy vậy liền thốt lên, “Tam ca thích Sở tỷ tỷ, chẳng lẽ Ngũ ca không hi vọng bọn họ sớm ngày ở cùng một chỗ sao?”
Tiêu Lăng dừng bước, bóng dáng thẳng tắp, “Cho dù là thích, cũng không cần phải dùng cái phương pháp này.”
Tiêp Cấp lợi dụng lúc này đi tới kéo Tiêu Lăng trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn rối rắm, vừa do dự lại vừa hưng phấn, “Ta cũng không muốn đâu, nhưng với tính cách của Sở tỷ tỷ, không biết khi nào mới có thể hiểu được tâm ý của Tam ca.”
Tiêu Lăng nhíu mày, “Làm sao mà ngươi biết đây là tâm ý của Tam ca?”
Hai mắt Tiêu Cấp nhếch lên, “Ngũ ca, huynh đã thấy Tam ca vì người nào mà đến chỗ của huynh vào nửa đêm chưa, còn năm lần bảy lượt vào cung vì người ta?”
Tiêu Lăng không phản bác được, chỉ còn lại một mình Tiêu Cấp hứng thú cười lắng tai nghe động tĩnh trong nội điện.
Trong nội điện an tĩnh, màn gấm nặng nề, Tiêu Triệt đứng trước cửa gõ nhẹ một cái, vẫn không thấy bên trong trả lời, hắn liền đẩy cửa vào, liếc mắt nhìn khắp phòng nhưng lại không thấy một bóng người.
Tiêu Triệt nhíu mày, ánh mắt rơi vào cửa nách bên cạnh, hắn nghĩ cũng không nghĩ mà đi tới, mới vừa bước một bước vào bên trong cánh cửa liền có hơi nước phả vào mặt, trong phòng hơi nước mờ mịt, ngay giữ phòng đặt một bồn nước nóng, bốn phía quanh thùng nước kia đều có sa mỏng, ánh mắt hắn trầm xuống, dời bước.
Lụa mỏng màu hồng nhạt kia giống như mang theo một chút dụ hoặc, càng đi càng cảm thấy rung động không biết tên xuất hiện, đến gần nơi đó, hắn vươn tay ra, một khắc khi lụa mỏng kia được vén lên hai mắt của hắn liền nhíu lại –
Một tiếng xé gió pha lẫn sắc bén đánh thẳng về phía Tiêu Triệt, hắn thuận tay buống lụa mỏng xuống nhảy lên tránh đi, nhưng kình phong kia không ngừng mà nhất định ra chiều chào đón hắn –
“Sở Vân Khinh!”
Tiêu Triệt khẽ quát một tiếng,llqqđ kình phong sắc bến kia mới ngừng lại một chút, nhưng sau đó lại tập kích nhanh hơn, Tiêu Triệt nhướng mà, “Đáng chết!”
Trong hơi nước mờ mịt Sở Vân Khinh dựa vào bản năng ra chiêu cực nhanh, một người ở trong bồn nước tắm, một người ở trên bệ đá bạch ngọc, Tiêu Triệt thấy nàng không dừng tay thấp giọng quát một tiếng, với tay giữ cổ tay nàng kéo về phía mình.
Sở Vân Khinh không mảnh vải che thân, tình thế cấp bách liền cố gắng thoát khỏi tay hắn, không nghĩ đến Tiêu Triệt lại bước nhanh trên bệ đá trơn trượt, lúc này đỡ kình phong của Sở Vân Khinh không cẩn thận liền trượt chân rơi vào trong nước.
Bọt nước văng khắp nơi, cổ tay Sở Vân Khinh vẫn bị Tiêu Triệt nắm chặt như cũ, hơi thở mãnh liệt của nam tử xen lẫn nước ấm áp ập đến, Sở Vân Khinh nhíu mày, “Hạ lưu!”
Nước trong bồn từ sâu đến nông, nơi này cũng chỉ đến đầu vai hai người, Tiêu Triệt nghe thấy hai chữ này lông mày tuấn mỹ liền nhíu lại, “Bổn vương không hề muốn giao thủ với ngươi, càng không tính nhìn ngươi tắm, tại sao lại hạ lưu --.”
Hơi nước bốc lên, Tiêu Triệt vừa dứt lời liền buông cổ tay trong tay của hắn ra.
“Vô sỉ!”
Mắt thấy Sở Vân Khinh lại đánh ra một chưởng, khuôn mặt sau khi thoát khỏi hơi nước liền không thấy vết sẹo, làn da nhẵn nhụi ửng hồng, cánh môi đỏ tươi ướt át lúc này bị hàm răng cắn khẽ, đôi mắt kiều diễm e lệ nén tức giận ngập hơi nước.
Chưởng phong của nàng rất mạnh, bọt nước từ trên đầu vai mượt mà của nàng trượt xuống, mỗi một giọt nước đều có sức hấp dẫn chết người!
Tiêu Triệt chỉ cảm thấy một dòng hỏa nhiệt từ dưới bụng vợt lên, hai mắt hắn nhíu lại, băng thiên tuyết địa đều bị cảnh xuân chiếm xứ, giọng nói khàn khàn ẩn chứa kiềm nén cùng cảnh cáo, “Sở Vân Khinh, có cần Bổn vương khiến cho ngươi xem cái gì mới thật sự là vô sỉ không?”