Duệ Vương phủ, Giang Sơn lâu
“Vương gia, có người tới đưa tin.”
Tiêu Triệt một thân trung y màu trắng, trên mặt mũi yêu dã tinh sảo có chút nhợt nhạt, hai mắt khép hờ, bình yên như thần linh trên chín tầng mây, vậy mà vừa mở mắt, một chút rét lạnh kia lại không phải là thứ thần tiên nên có, ánh mắt hàm chứa sắc bén của hắn quét qua chữ viết trên phong thư, sắc mặt hơi đen lại.
“Người đưa tin đâu?”
“Đã đi rồi, nhưng nếu Vương gia muốn gặp, Tử Mặc lập tức đuổi theo.”
Tiêu Triệt phất tay: “Không cần, phân phó xuống dưới, không cần chuẩn bị sính lễ.”
Tử Mạc kinh ngạc, Tiêu Triệt từ biên thành trở về liền bị thương, chuyện đầu tiên khi trở về phủ là phân phó hạ nhân đi chuẩn bị sính lễ, hắn là cận vệ của Tiêu Triệt, cũng không biết Vương gia nhà hắn vừa ý với cô nương nhà nào, lại càng không biết khi nào thì Vương gia nhà hắn có suy nghĩ muốn nạp thê, nhưng bây giờ chỉ vì một phong thư, lại không muốn cưới người Vương phi này rồi?!
“Vương gia, ngài đổi ý không muốn cưới cũng thật nhanh !Là nữ tử nhà nào lại làm cho ngài và chúng ta mệt nhọc như vậy?” Vừa nghe nói phải chuẩn bị sính lễ, cả Vương phủ đều chấn động, quản gia Đức thúc mở khố phủ (nhà kho của phủ), đem đồ Hoàng thượng ban cho, Thái hậu ban thưởng, ngoại sứ tiến cống từng cái bày ra ngoài, tất cả các thứ quan trọng, lựa chọn sử dụng tất cả…
Hình như hắn nghĩ đến cái gì đó, hàn băng trong mắt chốc mắt liền biến mất: “Nàng, nàng răng nhọn móng sắc, tính toán tỉ mỉ, ngay cả ta cũng e ngại mấy phần, các ngươi vất vả cũng phải.”
Tử Mặc biết thế là đủ rồi.
Răng nhọn móng sắc!
Tính toàn tỉ mỉ!
Ngay cả Vương gia cũng phải e ngại mấy phần?
Nàng kia là nhân vật phương nào!
Đang lúc lòng hiếu kỳ của Tử Mạc tăng lên, có người tiến vào.
Lão giả một thân áo bào màu trắng sải bước tiến vào phòng, trên mặt hàm chứa hưng phấn: “Vương gia!”
Tử Mặc cau mày: “Quỷ y tiền bối, Vương gia đang dưỡng thương, ngài nhỏ giọng một chút.”
Râu bạc trắng của lão giả bay bay, hết sức phấn khởi, nào thèm để ý đến lời của Tử Mặc, lập tức ngồi trên giường của Tiêu Triệt: “Vương gia à Vương gia, rốt cuộc ta đã nghiên cứu ra độc này, nếu lão hủ đoán không nhầm, nhất định là xuất xứ từ Tây Lương Ngũ độc giáo, hóa công thực cốt tán!”
“Vô sắc vô vị, vô hình vô dạng, người trúng độc hai canh giờ sau sẽ mất hết công lực, gân mạch đứt đoạn, giải dược cần phối hợp chín chín tắm mươi mốt linh dược, lại thêm người có công lực thâm hậu lấy nội lực tương xứng mới có thể giải độc!”
Tiêu Triệt thản nhiên nghe xong, trong đầu thoáng qua vết máu trên tay Sở Vân Khinh: “Loại độc này ngươi có thể giải không?”
Vừa nói ra lời này, thái độ cao hứng của Quỷ y chợt biến mất: “Khụ khụ, lại nói khắp thiên hạ chỉ có ba người có thể giải được độc này!”
“Một là giáo chủ Ngũ độc giáo, nghe nói bây giờ người nay đã hơn một trăm tuổi, đại nạn gần kề; còn có một người là thánh y Ngọc Linh Tử của Ngọc Tuyết sơn, người này mười năm chưa xuất hiện trên giang hồ, chỉ sợ là muốn quy ẩn; còn có một người là Thánh Thủ Hoành Vân năm năm trước mới xuất hiện, nghe đồn là một nữ tử trẻ tuổi, nhưng mà ta không tin, trẻ tuổi như thế làm sao lại lợi hại vậy được?! Truyền thuyết Ngũ độc giáo còn có một loại kỳ thuốc là cải lão hoàn đồng, có lẽ người nọ…”
Ánh mắt Tiêu Triệt dần dần thâm trầm, quỷ y trước mắt trên giang hồ rất có tiếng, hắn nghiên cứu một ngày một đêm mới biết độc này vậy mà người kia chỉ cần liếc mắt qua một cái là biết, Sở Vân Khinh? Hoành Vân?
“Nhị tiểu thư, kế tiếp chúng ta đi nơi nào?”
Nhược nhi điều khiển xe hỏi, chính là thiếu nữ mặt tròn kín đáo đưa cho nàng bánh bao ngày đó, trên đời này khó khăn nhất là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chẳng qua nàng chỉ là một tiểu nha đầu ở phòng giặt y phục, bởi vì một cái bánh bao, Sở Vân Khinh quyết định tin tưởng nàng, mà nàng làm việc cũng rất tốt, không nên biết quyết không hỏi nhiều.
Điều kiện thứ hai của nàng hôm đó là Duệ Vương đến cầu thân, nàng bây giờ nàng là Nhị tiểu thư Thượng Thư phủ, tuy rằng phụ thân không biết, mẹ kế gây khó khăn, thân phận thứ nữ, nhưng đối với nàng mà nói, thế là đủ rồi.
“Đường cái phía Tây.”
Xe ngựa chạy vào trong dòng người, Sở Vân Khinh cố ý để xe ngựa di chuyển loanh quanh, mới ngừng lại ở trước một y quán mới khai trương được ba ngày, Sở Vân Khinh mang theo khăc che mặt xuống xe, đã thấy một lão giả đứng chờ ở trước cửa.
“Cô nương muốn xem bệnh?”
“Đúng vậy.”
Bên trong y quán vương vấn mùi thuốc bắc nhàn nhạt, bố trí cũng hết sức đơn giản tao nhã, chẳng qua là ở đây không có người ở chẩn bệnh, mà hôm nay Sở Vân Khinh tới, là vì muốn biến nơi này thành y quán lớn nhất kinh thành!
Lão giả đưa bọn họ tới một gian phòng, Sở Vân Khinh phất tay để Nhược nhi lui ra, trên mặt hơi vui mừng: “Phúc bá, không nghĩ mới có hai ba ngày đã khai trương y quán, xem ra ban đầu ta để ngươi ở lại bên ngoài là đúng.”
Phúc bá thái độ kính cẩn nói: “Chủ tử phân phó lão nô cũng chỉ làm hết sức, chủ tử hài lòng là tốt rồi.”
“Ừ, từ ngày mai liền treo lên bảng hiệu ở bên ngoài y quán, Thánh Thủ Hoành Vân ở chỗ này khai chẩn (chẩn bệnh), một khắc một trăm bạc, một thuốc một nghìn vàng! Nghi nan tạp chứng (bệnh phức tạp), bị thương trúng độc, ai đến cũng không cự tuyệt, chẳng qua là, mỗi ngày chỉ nhận mười bệnh nhân!”
Phúc bá hiểu ý: “Chủ tử, hiện tại ngài khai chẩn, liệu có thuận tiện?”
Sở Vân Khinh gật đầu một cái: “Ta và Sơ Ảnh ở trong phủ gặp một chút chuyện, nha đầu này gọi là Nhược nhi, trước mắt có thể tin được, nếu không làm sao lại ta để nàng tới nói cho ngươi biết, ngươi an bài người khác nhận chẩn, tiền theo như bình thường là được rồi.”
Như vậy nửa khắc đồng hồ Sở Vân Khinh đã phân phó xong, hai người ngồi xe ngựa trở về phủ, lúc này Vân Khinh đã là Nhị tiểu thư trong phủ, bọn hạ nhân hẳn là sợ lời của Mạc Hương Lan nên rất cung kính lễ độ, vậy mà vừa mới vào nội viện, đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Sắc mặt Sở Vân Khinh đại biến, bước nhanh về phía cửa viện chủ mẫu, từ sớm đã có khá nhiều người vây xem ở cửa viện, nàng đẩy đám người ra hai bên đi thẳng về phía trước, thấy hai gia đinh đang vung loạn côn, mà côn kia hạ xuống, người dưới đã thoi thóp một hơi!
“Dừng tay!”