Sở Vân Khinh thấy Tiêu Chiến từ từ tỉnh lại liền cung kính lui sang một bên, đôi mắt Ngụy Trinh Nhiên hàm chứa nước mắt vui mừng, “Hoàng nhi, cảm thấy thế nào?”
Trong vòng hai ngày nay Tiêu Chiến đều ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thỉnh thoảng có tình lại nhưng thần trí có chút mơ hồ, trong cung nhanh chóng lan truyền rất nhiều lời đồn đại nhảm nhí.
Lúc này sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt như cũ, vậy mà đôi mắt lại khác với mấy ngày trước, vẻ mặt mơ hồ không rõ lúc trước, giờ phút này ánh mắt của hắn thâm trầm sâu thẳm, lại có chút sắc bén, đó là sự khôn khóe của bậc Đế vương.
“Mẫu hậu.”
Tiêu Chiến đảo mắt nhìn mấy người đứng trong nội thất, Ngụy Trinh Nhiên, Ngụy Sơ Cận, lại có vài nô tỳ bình thường, lúc nhìn thấy Sở Vân Khinh đứng một bên, đôi mắt không thể không ngừng lại xem xét.
Lúc này Ngụy Trinh Nhiên ở gần Hoàng đế nhấy, liền biết ý tứ của hắn, nàng vẫy tay, “Nha đầu, ngươi qua đây để cho Hoàng đế nhìn một chút, tuy hắn hạ chỉ phong thưởng cho ngươi, nhưng vẫn chưa từng gặp qua ngươi.”
Lời này vừa nói xong, mắt Tiêu Chiến liền hiện lên một chút sáng tỏ, hắn cẩn thận đánh giá Sở Vân Khinh, thấy nàng mang mạng che mặt, ánh mắt không khỏi trầm xuống.
Sở Vân Khinh vâng lời tiêu sái bước đến, mấy ngày nay tinh thần của Tiêu Chiến mơ hồ, chỉ sợ cũng không nhớ được là nàng đã châm cứu chữa bệnh, “Thần nữ Sở Vân Khinh bái kiến Hoàng thượng.”
Tiêu Chiến được Phúc Sinh đỡ ngồi dậy, hắn nhìn Sở Vân Khinh thuận theo liền gật đầu, nhưng không có hỏi nhiều, ngược lại nhìn về phía Ngụy Sơ Cận: “Minh nhi có ở đây không?”
Lúc này trong mắt Ngụy Sơ Vận hiện rõ ý cười: “Mấy ngày nay Hoàng thượng bệnh, Minh nhi vẫn chuyên cần với chính sự, vừa rảnh rỗi liền canh giữ ở bên ngoài cung Càn Đức, bây giờ đang đợi ở bên ngoài ạ.”
Tiêu Chiến gật đầu, “Kêu hắn tiến vào.”
Hai mắt Sở Vân Khinh khẽ biến sắc, Tiêu Chiến này có tổng cộng sáu hoàng tử, Đại hoàng tử Tiêu Thanh hai tư tuổi, là con ruột của Ngụy quý phi, được phong hào Hiền vương, bây giờ là người có xuất thân cao quý nhất.
Nhị hoàng tử là Tiêu Minh trong miệng Tiêu Chiến, vốn là do cung tỳ sinh ra, từ nhỏ đã sống ở trong cung Ngụy quý phi, rất được lòng Ngụy quý phi, là người văn võ song toàn, được phong hào Minh vương, hiện giờ là người được Tiêu Chiến tin tưởng nhất, Tiêu Chiến không để ý xuất thân thấp kém của hắn mà còn giao cho hắn mười vạn quân chấn thủ phía Bắc, mà ngay cả mình bị bệnh cũng giao chính sự cho Tiêu Minh xử lý.
Tam hoàng tử là Duệ vương Tiêu Triệt, hai mắt Sở Vân Khinh hơi trầm xuống, Hoàng đế bị bệnh nhiều ngày, mỗi ngày đều có cận thần thừa dịp Hoàng đế tỉnh lại bẩm báo vị hoàng tử này vị hoàng tử kia canh giữ ở bên ngoài cung điện, nhưng lại không hề thấy Tiêu Triệt, mà Tiêu Triệt, vì Hoàng hậu trong lãnh cung, từ nhỏ đã không được lòng của Tiêu Chiến, trong mấy vị hoàng tử trưởng thành là người yên lặng nhất.
Tứ hoàng tử Tiêu Li, phong hào Tĩnh vương, cùng cấp với Tả tướng quân Tề Hoàn, Uy Vũ Tướng Quân Tần Chinh và danh tướng lớn nhỏ của Đại Tần, hiện giờ có trong tay mười vạn kỵ quân, là chiến thần mặt lạnh ngang hàng với Thượng tướng quân Ngụy Chính.
Ngũ hoàng tử Tiêu Lăng, sắp xuất cung xây phủ, không có phong hào, mẫu phi của Lục hoàng tử Tiêu cấp là người thất sủng, gần đây được Thái hậu che chở mới có phân vị cao hơn một chút.
Sở Vân Khinh thầm đếm một lần, trong các vị hoàng tử này nàng quen thuộc với Tiêu Triệt và Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, còn ba người kia đều không biết, mấy ngày nay không ngừng có người đến hỏi thăm bệnh tình của Hoàng đế, nhưng đều bị Thái hậu ngăn ở bên ngoài.
Hoàng đế bệnh nặng, trong cung tất nhiên là không bình thường, từ xưa đến nay gia đình Đế vương đều không ngừng tranh đoạt, bây giờ mỗi hành động của một vị hoàng tử đểu không tránh khỏi tai mắt của mọi người, mặc dù Sở Vân Khing không nghe thấy chuyện bên ngoài, nhưng cũng cảm nhận được u ám đến mức nghẹt thở.
Rất nhanh liền có tiếng bước chân truyền đến, Sở Vân Khinh đừng hầu ở sau lưng Thái hậu, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp.
Tiêu Minh mặc áo bào màu lam, mặt mũi không tuấn tú như Tiêu Triệt, khí chất tao nhã bao phủ quanh thân, áo bào bay bay theo từng bước đi của hắn, khi nhìn thấy Tiêu Chiến khỏe mạnh ngồi ở trên long sàn, trong mắt liền lóe lên một chút vui mừng.
“Hài nhi bái kiến phụ hoàng.”
Tiêu Chiến dơ tay, “Mọi chuyện đều không cần gấp, duy chỉ có một chuyện, chuyện mấy quốc gia khác vào kinh đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Tiêu Minh đứng dậy, “Tất cả đều đã ăn bài thỏa đáng, còn nửa tháng nữa Yến quốc và Tây Lương mới đến nơi, Vu quốc thì mười ngày nữa, mọi thứ ở dịch quán đều không có vấn đề, phụ hoàng yên tâm, an tâm dưỡng bệnh.”
Nhìn ra được sự hài lòng của Tiêu Chiến, khóe miệng Ngụy Sơ Cận khẽ nhếch lên, quả nhiên là rất hợp ý nàng.
“Truyền lệnh xuống, ngày mai bắt đầu thượng triều sớm, đi sửa sang lại tấu chương ngươi phê chuẩn mấy ngày nay, để cho Cần Chính điện đưa tới đây một phần.”
Lời vừa nói ra, Thái hậu khẽ biến sắc, “Hoàng nhi, ngươi vừa mới khỏe lại, lúc này không cần vội, Minh nhi làm tốt lắm, ngươi yên tâm giao cho hắn đi.”
Ngụy Sơ Cận cũng vội vàng nói: “Hoàng thượng nên lấy long thể làm trọng.”
Hai hàng lông mày của Tiêu Chiến nhíu lại, ánh mắt rơi lên người Sở Vân Khinh, “Ngươi tới nói –.”
Đối mặt với ánh mắt áp bức của Tiêu Chiến, Sở Vân Khinh vừa nhìn, chỉ cảm thấy mê hoặc: “Thân thể Hoàng thượng còn yếu --.”
Ánh mắt Tiêu Chiến mãnh liệt nhìn nàng, Sở Vân Khinh tiếp tục chậm rãi nói: “Mấy ngày tới Vân Khinh sẽ thêm một chút thuốc bổ, nhưng mỗi ngày Hoàng thượng vào triều, đều không thể quá lao lực.”
Tiêu Chiến gật đầu một cái,nhìn về phía Ngụy Trinh Nhiên, “Mẫu hậu yên tâm , lấy quốc sự làm trọng.”
Ngụy Trinh Nhiên làm sao dám không đồng ý, lúc này nhìn Sở Vân Khinh, “Nha đầu, mấy ngày tới ngươi lúc nào cũng phải ở bên cạnh Hoàng đế, nếu xảy ra chuyện gì, ai gia sẽ không tha cho ngươi!”
Sở Vân Khinh cúi đầu lên tiếng đáp: “Vân Khinh tuân lệnh.”
Vào lúc này, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy có một ánh mắt đang không ngừng nhìn nàng, không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết, người đó dĩ nhiên là Tiêu Minh.
“Thôi, Hoàng đế cần nghỉ ngơi, nha đầu, nơi này giao lại cho ngươi, kêu mọi người đang chờ bên ngoài giải tán đi.”
Thái hậu làm bộ phải đi, Ngụy Sơ Cận vội vàng chạy tới đỡ, Tiêu Minh thi lễ: “Xin phụ hoàng bảo trọng long thể, nhi thần cáo lui.”
Tiêu Chiến vừa mới tỉnh lại, tinh thần cũng chưa được tốt lắm, lúc này liền phất phất tay để cho tất cả mọi người lui ra, Sở Vân Khinh thấy Tiêu Chiến muốn nghỉ ngơi, lập tức chuẩn bị rời đi, ai ngờ Tiêu Chiến bỗng nhiên nhìn về phía nàng, “Mấy ngày nay, ngươi đều ở đây chăm sóc trẫm?”
“Đúng là thần nữ.”
“Ngẩng đầu lên --.”
Ánh mắt Tiêu Chiến mang theo một chút sắc bén, không cho phép Sở Vân Khinh né tránh, nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng vào lão giả ngồi trên long sàng.
“Vì sao lại mang khăn che mặt?”
“Mặt mũi thần nữ xấu xí, không dám mang ra dọa mọi người.”
Tiêu Chiến hơi ngoài ý muốn, “Nghe nói mười bảy năm trước đây ngươi đều sống ở bên ngoài Thịnh kinh?”
Trong lòng Sở Vân Khinh run sợ, quả nhiên muốn ở lại bên cạnh Hoàng đế không phải là chuyện dễ, “Từ nhỏ thân thể thần nữ đã yếu kém, liền bị mang đến cho đệ tử của thần y Ngọc Linh ở núi Ngọc Sơn điều dưỡng.”
Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Mấy ngày trẫm mê man, ai là người siêng tới nhất?”
Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm: “Quý phi nương nương mỗi ngày đều canh giữ ở chỗ này tự mình chăm sóc, Lan phi nương nương, Minh vương và Lục điện hạ hàng ngày đều chờ ở ngoài cung rất lâu.”
Tiêu Chiến tùy ý cầm lên ngọc châu bên cạnh, vừa vuốt ve vừa tiếp tục hỏi, “Ngũ điện hạ có tới không?”
Mặt Sở Vân Khinh không đổi sắc, “Mỗi ngày vào lúc sáng sớm Ngũ điện hạ đều đến một lần, buổi chiều cũng sẽ phái người qua hỏi thăm, còn những thứ khác thần nữ không biết.”
“Ai là người tới ít nhất?”
Trong nhát mắt, diennnnn~dan~~~~le%%%quyyyyy^^^don!!!!ánh mắt Tiêu Chiến lại chuyển về phía nàng, hơn nữa vừa vặn khóa chặt trên người nàng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, miệng không nhanh không chậm nói: “Nếu Vân Khinh nhớ không lầm thì là Duệ vương.”
Nghe vậy, hai mắt Tiêu Chiến càng nhíu chặt hơn, chậm rãi bỏ đồ vật cầm trong tay xuống, “Rất tốt, bây giờ ngươi cứ theo ý Thái hậu đi theo bên cạnh Trẫm, ôn dịch lần trước trong hậu cung ngươi trị rất tốt, bây giờ trẫm tin tưởng ngươi sẽ không làm trẫm thất vọng.”
Tảng đá lớn trong lòng Sở Vân Khinh khẽ rơi xuống, “Thẫn nữ tuân lệnh.”
Khi Sở Vân Khinh rời khỏi nội điện, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hồi, từ xưa đến nay lòng Đế vương là thứ khó nắm bắt nhất, có thể theo bên cạnh nhất định phải là người trung thành, nàng mới tới hoàng thành không lâu, Hoàng đế nhất định sẽ kiêng dè, tất sẽ phái người giám sát sau lưng nàng!
Sở Vân Khinh thở dài một hơi, cửa ải đầu tiên này, qua!
Ngoài điện Thanh Phong thật là sảng khoái, nàng đi ra khỏi Càn Đức cung, ngoài cửa thị nữ đang chờ nàng, Cẩm Tú điện nơi nàng ở cách đó không xa, nhưng khi nàng vừa đi được vài bước, trong bóng tối cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi khẽ.
“Sở tỷ tỷ --.”