“Tiểu thư, theo như Nhược nhi biết, quỳnh hoa yến không đơn giản chỉ là yến tiệc của khuê nữ Thịnh kinh, trong kinh còn mấy vị Vương gia đến giờ vẫn chưa thú thê (lấy vợ), chỉ sợ là tại yến hội này sẽ chọn ra một hai người.”
“Yến hội năm nay là do một mình quý phi nương nương tổ chức, đã sớm phát thiệp cho các phủ, chỉ sợ là mấy ngay nay phu nhân đã chuẩn bị xong ở trong cung, để tính toán cho Đại tiểu thư đấy.”
Trước đây Nhược nhi vốn là nha hoàn trong phủ Thị Lang quan tứ phẩm của Thịnh kinh, không ngờ Thị Lang kia lại trêu chọc quý phi trong cung, không đến mấy ngày cả nhà đều bị sung quân đi đầy, Nhược nhị được Sở gia mua về từ lúc đó.
Sở Vân Khinh nghe xong trong lòng ngừng lại một lát, nhất định là Cố Tú Cầm sẽ không để cho mình tham gia yến hội này, nhưng mà vì sao Tiêu Triệt lại tấm thiệp này cho mình, mà mình muốn đi sao?
Dường như Nhược nhi thấy được Sở Vân Khinh do dự: “Tiểu thư, yến hội này người phải đi, không muốn đi cũng phải đi, tiểu thư đã đến tuổi đợi gả đi, nếu không tranh thủ cho mình, đến lúc đó phu nhân sẽ tùy tiện gả người cho tiểu hộ nào đó, đời này của người không phải sẽ bị hủy sao?”
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, làm sao nàng không nghĩ qua những thứ này, nhưng mục địch của nàng chỉ là muốn báo thù, hai chữ lập gia đình, đối với nàng mà nói bây giờ quá xa.
Mà Sở Tề Thiên, người phụ thân này rất lạnh nhạt đối với nàng, đến giờ còn chỉ từng thấy qua mấy lần, như vậy thật hợp ý Cố Tú Cầm, nàng đang bận rộn chuẩn bị quỳnh hoa yến với Sở Tương Nguyên, rốt cuộc cũng không tìm nàng.
“Tiểu thư, Sơ Ảnh tỷ tỷ đã ngủ ba ngày, tại sao còn chưa tỉnh?”
Sở Vân Khinh cũng đang lo lắng, nàng đi đến mép giường của Sơ Ảnh, người trên giường mi thanh mục tú (lông mày thanh tú), vết ứ đọng trên mặt đã tiêu tan, hô hấp cũng vững vàng, mạch tượng ổn định có lực, nhưng tại sao lại không có một chút dấu hiệu thức tỉnh nào?
Sở Vân Khinh chau mày, từ trong tay áo ra mất cái ngân châm đâm vào đầu ngón tay của Sơ Ảnh.
Ngâm châm đâm xuống, cũng không có vết máu!
“Đáng chết!” Sở Vân Khinh khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức xoay người đi ra cửa.
“Tiểu thư, người muốn đi đâu?”
Ánh mắt Sở Vân Khinh mãnh liệt, hàm chứa tầng tầng sát khí: “Đi tìm phu nhân!”
Sắc mặt Nhược nhi khẽ biến, lúc này chợt nhớ lại ngày đó khi Sở Vân Khinh mang Sơ Ảnh rời khỏi viện chủ mẫy Cố Tú Cầm đã nói, nàng nói: “Hôm nay ngươi mang nàng đi, hôm khác ngươi sẽ trở lại cầu xin ta!”
Lúc này trong viện chủ mẫu chính là một mảnh vui mừng.
Tú nhi nhìn Sở Tương Nguyên mặc bộ đồ mới luôn miệng khen ngợi: “Ánh mắt của phu nhân thật là tốt, Đại tiểu thư mặc y phục này rất vừa người mà.”
Trụy nhi cũng không kém nói: “Đúng vậy, Đại tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành như vậy, không biết vị Vương gia nào mới có phúc khí cưới được tiểu thư đây?”
Sở Tương Nguyên đang mặc một bộ cung trang minh cẩm màu hồng, búi kiểu tóc bán nguyện sau ót, mặt hồng răng trắng, giống như người bước ra từ trong tranh, lúc này nghe Tú nhi và Trụy nhi nói, trên mặt mang theo ý cười nhè nhẹ, chẳng qua là nụ cười kia lại không đạt tới đáy mắt.
“Đương nhiên tốt nhất là Minh vương Nhị hoàng tử, tuổi trẻ tài cao, lại được hoàng thượng coi trọng, tương lai kế thừa ngôi vị, tiểu thư chính là mẫu nghi thiên hạ!”
“Hoặc là Tĩnh vương Tứ hoàng tử cũng tốt, trong tay nắm giữ mười vạn ngự lâm quân, là thân vương có trọng lượng trong lòng hoàng thượng.”
“Hiền vương Đại hoàng tử mặc dù tính tình ôn hòa, nhưng xuất thân cũng vô cùng tôn quý, nếu như Đại tiểu thư không thích tranh giành quyền lực trong triều, Hiền vương cũng là một lựa chọn cực tốt.”
“Đúng vậy, Ngũ hoàng tử còn nhỏ hơn so với Đại tiểu thư, không cần phải cân nhắc, nhưng mà Tam hoàng tử kia…”
“Ta muốn gặp phu nhân.”
Tú nhi và Trụy nhi đang bình phẩm đủ điều về mấy vị Vương gia, chợt bên ngoài truyền đến một tiếng quát nhẹ, Cố Tú Cầm biến sắc, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.
“Phu nhân, này…”
Cố Tú Cầm vung tay lên: “Mời vào! Để chúng ta nhìn một chút, hôm nay Nhị tiểu thư Thượng Thư phủ có cái khí thế gì!”
Sở Vân Khinh mang theo Nhược nhi vào phòng, nhìn thấy tơ lụa Lăng la làm thành cẩm y, mắt nàng nhìn thẳng, quỳ hai đầu gối xuống đất: “Bái kiến phu nhân.”
Cố Tú Cầm cười xinh đẹp một tiếng: “Ở, không gặp mấy ngày, ngược lại biết quy củ rồi.”
Sở Vân Khinh cũng không tính nhiều lời với nàng: “Hôm nay Vân Khinh cả gan đến đây, là vì Sơ Ảnh, nếu Vân Khinh đoán không sai, Sơ Ảnh trúng một loại gọi là An Hồn Thuật, kính xin phu nhân cho Vân Khinh một lời giải thích.”
An Hồn Thuật, trúng độc này người không có biểu hiện gì, nhưng lại ngủ li bì không tỉnh, huyết dịch trong cơ thể ngừng lưu động, chỉ dựa vào yếu tố trong cơ thể con người để duy trì tính mạng, nếu để lâu, nhất định là không thể chữa trị.
"A, chẳng qua chỉ là một hạ nhân mà thôi, ba ngày trước ngươi từ chỗ ta kiên quyết mang nàng rời đi, sao bây giờ lại đến hỏi ta?"
Sở Vân Khinh sớm biết nàng sẽ chối, dứt khoát không nói nhiều lời: "Xin phu nhân ban thưởng một đóa hoa Vĩnh Sinh, cứu tánh mạng của Sơ Ảnh."
Cố Tú Cầm nhướn mày, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn: "hoa Vĩnh Sinh là vật gì thật ra ta không biết, ta chỉ biết tiểu tiện nhân ngươi đem bệnh của hạ nhân trong phủ vu lên người ta, ngươi tưởng ngươi là Nhị tiểu thư liền muốn làm gì thì làm sao?"
Cố Tú Cầm thay đổi chủ đề, vung tay lên: "Người tới, Nhị tiểu thư là tiểu bối, lại không tôn kính trưởng bối, đem nhốt vào phòng chứa củi suy nghĩ ba ngày cho ta!"
Xảy ra biến cố như vậy, Sở Vân Khinh khép hai mắt lại, nàng sai lầm rồi, sai quá rồi, nữ nhân này làm sao có thể cho nàng hoa Vĩnh Sinh.
Sở Vân Khinh cười lạnh một tiếng, đột nhiên đứng dậy, nàng nhìn mấy người gia đinh một cái vừa tiến vào, trong ánh mắt mang theo tức giận cuồn cuộn, mấy người gia đình bị ánh mắt này của nàng nhìn, rốt cuộc theo bản năng không dám đến gần.
"Nếu phu nhân không cho, vậy Vân Khinh không cần, nhưng mà xin phu nhân nhớ, nếu Sơ Ảnh xảy ra chuyện gì, Sở Vân Khinh ta nhất định sẽ không bỏ qua!"
Vừa dứt lời, Sở Vân Khinh không chút do dự xoay người rời đi, Cố Tú Cầm bị bộ dạng của nàng làm cho sững sờ một chút, chớp mắt một cái ngược lại âm trầm nói: "Bổn phu nhân sẽ chờ ngươi ôm thi thể hạ nhân kia khóc!"
Lúc Sở Vân Khinh ra khỏi cửa trong lòng đã rối thành mớ bòng bong, không phải là nàng không chịu cúi đầu trước mặt Cố Tú Cầm vì Sơ Ảnh, chẳng qua là nàng biết, bất luận nàng bị Cố Tú Cầm khi dễ như thế nào, nhất định là Cố Tú Cầm sẽ không đưa hoa Vĩnh Sinh cho nàng.
Nhưng An Hồn Thuật phải có hoa Vĩnh Sinh làm thuốc dẫn mới được, cho dù là máu của nàng, cũng không được.
"Tiểu thư, có phải người muốn tìm hoa Vĩnh Sinh (hoa bất tử)?"
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, tiểu nha đầu trước mặt mặc dù an tĩnh yên lặng, nhưng chuyện trong Thịnh kinh này không phải là nàng không biết, nàng sinh ra hi vọng: "Nhược nhi, ngươi biết?"
Nhược nhi khẽ nhíu mày: "Nếu Nhược nhi nhớ không nhầm, hoa Vĩnh Sinh là hoa của Tây Lương, bởi vì sắc hoa diễm lệ, hình dáng xinh đẹp, nên Ngụy quý phi trong cung rất yêu thích, Hoàng thượng từng đặc biệt vì nàng mà trồng một gốc."
Ngụy quý phi!
Ánh mắt Sở Vân Khinh chợt sáng lên: "Đã như vậy, Quỳnh hoa yến lần này nhất định chúng ta phải đi một chuyến!"
Hoa Vĩnh Sinh (Hoa Bất Tử)