Editor: Quỳnh ỉn.
Nước cao đến eo, Sở Vân Khinh bình tĩnh nhìn nam tử trần như nhộng trước mặt, mặt càng đỏ hơi: “Ta đã nói rồi, miệng vết thương của ngươi không thể gặp nước, Tiêu Triệt, ngươi đang khiêu chiến nhẫn nại của ta sao?”
Đây là lời mà Tiêu Triệt đã nói với nàng ngày hôm trước, ánh mắt nàng sáng rực, giọng nói hàm chứa tức giận, nhất định phải khiến cho người này nhớ lâu một chút mới được!
Tiêu Triệt nhìn bộ dạng của nàng, cánh tay chậm rãi nắm chặt: “Sở Vân Khinh, ta có nói qua chưa, nếu có lần tiếp theo, sẽ không đơn giản giống như lần trước?”
Sở Vân Khinh bị kiềm hãm, trong đầu bỗng nhiên nhớ xem câu này đã nói khi nào ở đâu, bên trong đầu ầm một tiếng, Sở Vân Khinh vùng vẫy hai tay, chỉ nghe Tiêu Triệt “A” một tiếng hít một ngụm khí lạnh, lúc này Sở Vân Khinh không dám động, mà ánh mắt của Tiêu Triệt sáng rực, cúi đầu xuống hôn thật sâu.
Sở Vân Khinh bận tâm đến vết thương của hắn, không dám phản kháng, cánh tay hữu lực của Tiêu Triệt ôm chặt lấy eo của nàng, căn bản nàng cũng không thể động đậy, Tiêu Triệt hôn sâu, trong lúc răng môi triền miên dẫn dần khiến cả người nàng mềm nhuyễn, cả người vô lục tựa vào người Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt vừa hôn này, vừa ôm nàng đến bên cạnh ao, tay hắn sờ loạn bên hông Sở Vân Khinh, cách một tầng lụa mỏng, cảm xúc nhẵn nhụi khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng được, chẳng biết từ lúc nào, lưng Sở Vân Khinh đã gắt gao dán vào trên vách đá phía sau, tay Tiêu Triệt từ dưới eo nàng đi lên trên, phủ lên dãy núi vểnh cao trên này.
Sở Vân Khinh vốn thở hổn hển, lúc này cả người chấn động, trong miệng vô thức phát ra tiếng than nhẹ giống như con mèo, cánh tay vốn để ở trước ngực Tiêu Triệt dần dần vô lực rũ xuống, tay của Tiêu Triệt lúc nặng lúc nhẹ dừng ở trên vòng eo của nàng, chỉ cảm thấy cảm giác lúc này thật tuyệt, làm hắn khó kìm nén.
Sở Vân Khinh liên tục thở gấp ở dưới thân Tiêu Triệt, cảm giác tê dại xâm nhập toàn thân, cả người quyến rũ, mềm mại thẹn thùng.
Hắn dần dần hôn xuống cổ nàng, gần như có thể đốt cháy nàng, nàng cố gắng muốn áp chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng, nhưng bụng bỗng nhiên có cảm giác nóng rực khiến nàng cả kinh, ý thức được cái này, trong đầu nàng liền thanh tỉnh một chút, nhưng lúc này tay Tiêu Triệt đã cởi bỏ vạt áo trên người nàng, một chút mát lạnh dán ở trên lưng, khiến da đầu nàng run lên, tức thì liền bị rung động bao phủ.
Tiêu Triệt hôn không ngừng, một tay tự mở vạt áo sau đó tiến vào, từ eo nàng dần tiến lên, tiện đà tiến đến phần lưng trơn bóng nhẵn nhụi, tay hắn vô thức di chuyển ở trên lưng nàng, tay bỗng nhiên chạm tới một sợi dây rất nhỏ, dường như là theo bản năng, hắn dùng tay một cái, mềm mại ở trước ngực hắn liền miêu tả sinh động
Sở Vân Khinh ở trong tay hắn sắp hóa thành nước, môi của hắn lưu luyến ở trên xương quai xanh của nàng, tiếp đó trượt xuống khe rãnh mê người, lúc môi hôn nóng rực của hắn chạm vào kiên định của nàng, nàng cúi đầu than nhẹ một tiếng, ôm lấy eo của hắn.
Tiêu Triệt ngước mắt, nhìn hai mắt thiên hạ dưới thân mang theo một tầng hơi nước mỏng nhìn hắn, hàm răng khẽ cắn môi, tuyết trắng trước ngực lộ ra trước mặt hắn, đôi mắt hắn thâm trầm, một tay dò xét hai nụ hoa trước ngực nàng.
“Ân - -”
Một tiếng ngâm khẽ, Tiêu Triệt cảm thấy bụng dưới ngày càng nóng, mà Sở Vân Khinh vẫn cúi đầu ở trước ngực hắn, hắn chậm rãi xoa nắn mềm mại trong tay, cúi đầu khẽ thì thầm bên tai nàng: “Nói với ta, ngày đó nàng đang nghĩ gì?”
Sở vân Khinh chỉ cảm thấy một dòng khí nóng rực đáp úp vào bên tai, khiến nàng nghiêng đầu theo bản năng, một giọng trầm thấp bay vào trong đầu nàng, nàng hoảng hốt thốt ra: “Suy nghĩ, chàng là người muốn làm Hoàng đế, làm nữ nhân của Hoàng đế, thật sự, thật sự là rất vất vả - -”
Mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, nhìn khuyên tai lóng lánh của nàng, một ngụm ngậm vào miệng, lại ưm một tiếng, Tiêu Triệt khẽ nói bên tai nàng: “Ai nói vậy với nàng - -”
Cả người Sở Vân Khinh khẽ run dựa vào vai hắn, hai tay giữ chặt lấy tay hắn như cọng rơm cứu mệnh, nàng không phải là mất ý thức hoàn toàn, lắc đầu nói: “Không, không cần nói - -”
Ánh mắt Tiêu Triệt thay đổi, một tay chậm rãi trượt xuống eo nàng, cách y phục của nàng tìm đến đùi, ngón tay của hắn dừng lại ở nơi đó, mơ hồ muốn tiến vào bên trong: “Muốn nói hay không?”
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy một trận kích động, khiến nàng không kìm được ôm chặt eo Tiêu Triệt, tâm tư của nàng có chút kỳ quái, nhưng lại không cách nào suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, sóng triều xa lạ xuất hiện, khiến nàng không có sức nghĩ nhiều, cảm giác được tay hắn càng ngày càng đi lên, nàng khẽ than nhẹ một tiếng: “Đừng, Hoàng hậu, là Hoàng hậu- -”
Mắt Tiêu Triệt thâm trầm, tiếp tục dụ dỗ bên tai nàng: “Sẽ không để nàng vất vả, muốn làm nữ nhân của ta sao?”
Sở Vân Khinh hơi mở mắt nhìn đôi mắt u ám gần trong gang tấc, bên trong đó còn mang theo sắc dục mông lung cùng thương tiếc sâu nặng.
Sở Vân Khinh nhắm hai mắt lại, đôi môi khắc ở trong ngực hắn: “Hậu cung ba nghìn, ta không muốn!”
Lúc này Tiêu Triệt cười lên tiếng, thu tay đặt ở bên đùi nàng lại, ánh mắt uể oải bịn rịn nhìn nữ tử đỏ mặt ở dưới thân mình, lông mi nàng rơi rung động, cả người xụi lơ trong lòng hắn.
“Cái gì mà ba nghìn, ta chỉ có nàng.” Cơ thể Tiêu Triệt đang không ngừng kêu gào, hắn cúi đầu nói lời này, chỉ cảm thấy người trong lòng hơi chấn động, hắn bình tĩnh nhìn nữ tử hồi lâu, sau đó lại hôn thật sâu.
Cái hôn này xen lẫn mưa rền gió dữ, Sở Vân Khinh đã sớm không biết gì, lúc này trầm luân ở trong lòng hắn, một bên hôn, tay nhỏ của Sở Vân Khinh bị hắn nắm ở trong tay, lòng bàn tay ấm áp như vậy làm Sở Vân Khinh cảm thấy vô cùng an toàn, bị hắn lôi kéo rời đi mà không biết.
Thẳng đến khi cảm thấy nhiệt độ ấm nóng ở lòng bàn tay nàng, Sở Vân Khinh mạnh mẽ bừng tỉnh, hơi nước trong mắt nàng chưa tan, lúc này mang theo kinh ngạc trừng mắt nhìn Tiêu Triệt, lại khiến dục vọng của Tiêu Triệt càng lên cao, một tay hắn che khuất mắt nàng, một lát sau, Sở Vân Khinh chỉ nghe thấy Tiêu Triệt thét lớn một tiếng, ôm nàng vào trong lòng.
Trải qua chuyện vừa rồi Sở Vân Khinh vẫn chưa kịp phản ứng, Tiêu Triệt than nhẹ ôm chặt nàng, gần như muốn khảm nàng vào da thịt của mình, y phục của nàng bị Tiêu Triệt cởi bỏ, tiết y mở một nửa, Tiêu Triệt thấy nàng vẫn mê muội liền thay nàng chỉnh trang lại y phục.