Tiêu Minh cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Sở Vân Khinh: “Sở Thục Nghi hẳn là chưa quên lời bổn vương đã nói chứ - -“
Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người trong phòng đều hiện lên vẻ ngoài ý muốn, lập tức ánh mắt khác nhau đều dừng lại ở trên người Sở Vân Khinh và Tiêu Minh.
Sở Vân Khinh cũng vô cùng kinh ngạc, trong mắt nàng thường yên lặng bỗng trở nên lạnh nhạt, lúc này mở miệng mang theo ý cười: “Vương gia nói - -“
Tiêu Minh thu hết biến hóa của nàng vào trong mắt, khóe miệng hắn cong lên: “Bổn vương đã sớm nói với Sở Thục Nghi, vây săn ngày mai Sở Thục Nghi và bổn vương cùng một đường, chẳng lẽ Sở Thục Nghi quên rồi sao?”
Mọi người nghe vậy, trên mặt đều mang theo nụ cười hứng thú, trong ánh mắt còn có một chút cảm giác đã hiểu rõ.
Mà trong lòng Sở Vân Khinh cũng khẽ buông lỏng một chút, lúc trước Tiêu Minh từng nói qua muốn thú nàng, thậm chí còn muốn mang sính lễ đến Thượng Thư phủ, sau đó chuyện lập Thái tử bị Tiêu Chiến áp xuống, cơ hội Tiêu Minh được triệu kiến ít đi rât nhiều, hai người các nàng càng không có khả năng gặp mặt một mình,Sở Vân Khinh vốn đã vứt chuyện này ở sau đầu, lại không nghĩ tới rằng Tiêu Minh sẽ ở trước mặt nhiều người thử mình như vậy!
Trong mắt hắn hiện rõ ý cười, Sở Vân Khinh cũng khẽ cười nói: “Thì ra Vương gia nói đến chuyện này, dĩ nhiên là Vân Khinh không quên, nhưng chỗ Hoàng thượng - -“
Tiêu Minh ngắt lời nàng: “Chỗ Hoàng thượng ta sẽ đi nói, chuyện Sở Thục Nghi đã đáp ứng, nói vậy hẳn là sẽ không lật lọng mới đúng.”
Vây săn ngày mai nữ quyến biết chút công phu cưỡi ngựa đều sẽ đi theo, Sở Vân Khinh vốn không định đi, nhưng hiện tại lại bị Tiêu Minh một mực bức bách như vậy, đi hay không đi, đều không phải do nàng.
“Một khi đã như vậy, Vân Khinh đành phải cung kính không bằng tuân mệnh rồi.” Tiêu Minh cười nhã nhặn, nhìn chằm chằm vào Sở Vân Khinh, ánh mắt hứng thú không chút kiêng kỵ mọi người xung quanh.
Bộ dáng Tiêu Triệt từ đầu đến cuối đều là thản nhiên, Cố Yên Nhiên thừa dịp nghiêng người bưng trà nhìn vẻ mặt của hắn, khóe miệng cong lên cười như có như không.
“Sở tỷ tỷ đi cũng tốt, nghe nói lần này có vài vị sứ giả cũng đi, không biết ngày mai có thể chơi tận hứng hay không, nghe bảo ngày mai Công chúa Vu quốc sẽ quyết định hòa thân cùng ai, cũng không biết nàng ta coi trọng ai, nếu coi trọng Tiêu Lăng, ta đâ quyết định không để nàng ta đoạt Tiêu Lăng đi!”
Lời này của Mộ Thanh La có vài phần tính trẻ con, mọi ngườikhác đại khái cũng nghĩ tới vấn đề này, ánh mắt hơi đônggj, có mấy cô nương ngồi gần đó bắt đầu nghị luận, đơn giản lúc này không chỉ có một Công chúa Vu quốc muốn hòa thần, mà còn một thái Thái tử và một Thế tử cũng muốn tham dự kế hoạch hòa thân này, mà Thái tử Tây Lương còn lớn tiếng nói râ ngoài, lần này người hòa thân với Tây Lương, nhất định cho vị trí Hoàng hậu!
Mặc kệ ở nơi nào Hậu vị đều là dưới một người trên vạn người, quý nữ trong kinh đều biết dưới gối Hoàng thượng không có nữ nhi, lúc này đây là thời điểm bọn họ cần phải xuất ra tất cả vốn liếng.
Ánh mắt Sở Vân Khinh dừng lại ở trên người Cố Yên Nhiên, luận về gia thế hay tư lịch, nàng ta là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhất định là có thể hòa thân, chỉ cần nàng ta nguyện ý, hơn nữa cha nàng ta còn quyền thế dưới vua, có cái gì không thể đâu?
Sở Vân Khinh nhấp một ngụm trà trong tay, nhưng nàng ta sẽ không, nàng ngồi đối diện Cố Yên Nhiên, nàng nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt của cô gái này luôn như có như không dừng ở trên người Tiêu Triệt, nhớ lại Quỳnh hoa yến lần trước, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn.
“Mặc kệ nói thế nào, nếu thật sự muốn hay không, về phần người được chọn cũng không phải do mình có thể quyết định, hiện tại nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
Tiêu Thanh thở dài một tiếng đứng dậy: “Lại nói tiếp, ba năm chưa tới nơi này, nơi này gió đêm thật sự rất mắt, nhị đệ, tam đệ, ngũ đệ, không bằng chúng ta đi ra ngoài cưỡi ngựa chạy một vòng?”
Mọi người theo Tiêu Thanh đi ra ngoài lều, tất cả đều hít sâu một hơi, đêm nay không có sao, một vùng đất bằng phẳng rộng rãi, không tránh được Tiêu Thanh lại sinh ra hoài niệm như thế, ngay cả Sở Vân Khinh cũng có chút nóng lòng muốn thử.
“Cũng được, sai người chuẩn bị ngựa đi, đại ca, nhị ca, tam ca, ta, còn có Sở Thục Nghi!”
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, Tiêu Lăng luôn hiểu nàng, Mộ Thanh La nghe vậy, đôi mi thanh tú dựng lên: “này, Tiêu Lăng khốn khiếp, còn ta thì sao!”
Tiêu Lăng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mộ Thanh La một cái: “Ngươi xem có nữ tử nhà ai giống ngươi không, nói gì đó?!”
Mộ Thanh La không đồng ý nói: “Ai bảo ngươi quên ta, ngươi nhớ rõ Sở tỷ tỷ, vậy mà mỗi lần đều quên ta, ta cũng muốn cưỡi ngựa!”
Tiêu Lăng quay đầu không để ý đến này, bên này cũng đã chuẩn bị xong ngựa cho Mộ Thanh La rồi.
Sở Vân Khinh đứng ở bên cạnh Tiêu Lăng, chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình, không cần nghĩ nàng cũng biết đó là ai, nàng nhìn lại, quả nhiên rơi vào bên trong con ngươi sâu thẳm của người đó.
Rất nhanh mấy con ngựa cao to đã được dẫn đến, Mộ Thanh La dẫn đầu chọn một con ngựa màu nâu nhảy lên, sau đó nhìn những người khác: “Nhanh chút nhanh chút, Cố tỷ tỷ, ngươi có đi hay không?”
Cố Yên Nhiên từ lúc đi ra chỉ đứng ở một bên nhìn, lúc này khẽ cau mày: “Thuật cưỡi ngựa của ta không tốt lắm, chỉ sợ- -“
Mộ Thanh La vốn cho rằng Cố Yên Nhiên sẽ cự tuyệt, lúc này thấy nàng ta hơi do dự, liền cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi yên tâm đi, nhanh chút nhanh chút, thuật cưỡi ngựa của Tiêu Lăng tốt lắm.”
Tiếng noi vừa ngừng, Tiêu Lăng đang chuẩn bị lên ngựa sắc mặt chợt đen lại, mặc kệ Mộ Thanh La chỉ huy, nhảy lên ngựa quất xuống một roi.
Mộ Thanh La tức giận, lúc này chỉ đành phải đi lại đỡ Cố Yên Nhiên lên ngựa của mình, Mộ Thanh La thấy nàng run run rẩy rẩy lên ngựa, trong lòng liền căng thẳng: “Ai nha, Cố tỷ tỷ, ngươi thật sự không được, không bằng ngươi tự tìm người cưỡi cùng đi - -“
Mấy người Tiêu Triệt đều đã lên ngựa, lúc này nghe Mộ Thanh La nói vậy đều bất đắc dĩ lắc đầu, dĩ nhiên bọn họ hiểu rõ Cố Yên Nhiên, cũng cố kỵ thân phận Tả tướng sau lưng nàng, trong lúc này đều cảm thấy lo lắng.