Lều Thái tử Tây Lương cháy ngoài ý muốn, tuy là lửa đã được khống chế kịp thời, nhưng không phải không ảnh hưởng gì.
Buổi trưa ngày thứ hai, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Tiêu Nhiên đeo một chiếc khăn đen trên mặt, đầu của hắn hơi cúi xuống, bộ dạng vênh váo hung hang ngày thường hoàn toàn biến mất không thấy, cả người giống như có chút tức giận.
Ánh mắt kinh ngạc của Thủy Lăng Toa dừng ở trên người Dạ Tiêu Nhiên:“A, nghe nói tối qua không xảy ra chuyện gì, sao trên mặt Thái tử- -“
Dạ Tiêu Nhiên không kiên nhẫn cúi thấp đầu, thị vệ đứng ở bên cạnh hắn hơi cúi đầu giọng điệu như có lỗi nói: “Thái tử không cẩn thận bị thương, đại phu nói miệng vết thương không thể thấy gió, còn lại không có gì đáng ngại, đa tạ Công chúa quan tâm.”
Mặt Dạ Tiêu Nhiên bị bỏng!
Tin tức này vừa phát ra, tất cả mọi người đều quay đầu lại, Mộ Dung Trần ngồi đối diện vẫn một thân hồng bào như trước, nghiêng người dựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng yêu nghiệt tà khí, khóe miệng hắn cong lên, cũng tỉ mỉ bắt đầu đánh giá người ngồi đối diện hắn.
“Thái tử đã bị thương, làm sao còn có thể tham gia vây săn được?”
Sở Vân Khinh đứng xa nhìn, chỉ cảm thấy lúc này, Mộ Dung Trần khác hắn với người mà ngày thường nàng vẫn nhìn thấy, ở trước mặt nàng và Tiêu Triệt, Mộ Dung Trần rõ ràng là một tên yêu nghiệt, mà Mộ Dung Trần ở trước mặt chư quốc quyền quý, ngầm chứa sắc xảo, có khí độ, là một Thế tử Yến quốc không để người khác dò xét.
Dạ Tiêu Nhiên nghe thấy thế liên có chút phiền chán vỗ vỗ bàn trước người, thị vệ bên này cũng cực kỳ hiểu tâm tư của hắn, lúc này liền trả lời thay: “Thái tử chỉ một chút tổn thương nhỏ, cũng không có gì đáng ngại, xin Thế tử không cần lo lắng.”
Mộ Dung Trần gật đầu, hứng thú trong mắt không biến mất.
Lúc này Tiêu Chiến chỉ chờ quan phụ trách vây săn tiến lên bẩm báo, chỉ thấy quan biên đến từ Lễ bộ xuất hiện nói, tất cả đội ngũ đều đã chuẩn bị tốt.
Bàn tay to của Tiêu Chiến vung lên: “Chư vị, buổi trưa hôm nay xuất phát, buổi trưa ngày mai trở về, bốn phía khi vực săn bắn đều là thủ vệ hoàng gia, xin các vị yên tâm vây săn, người săn được nhiều chim thú nhất, trẫm tất nhiên sẽ trọng thưởng!”
Lúc này mọi người đều đứng dậy tạ ơn, mắt thất tất cả moi người rời đi từ bốn phương tám hướng, rồi sau đó liền nhiều màu sắc khác nhau ra nhập quân địa, đội ngũ trang bị đầy đủ mọi thứ liền giục ngựa chạy vội đi.
Một đám người từ bốn phía chạy vào bên trong rừng, tâm Sở Vân Khinh dần dần treo lên, Tiêu Triệt cũng đi, hơn nữa còn đi theo phía sau Thái tử Tây Lương, ý tứ không nói mà sáng tỏ, Sở Vân Khinh nhìn sắc trời, không biết bây giờ Trần Ngạo đã đi đến đâu rồi!
Ánh mắt Tiêu Chiến nặng nề nhìn đài cao trống trải không còn một bóng người, nghiêng người dặn dò Phúc Hải một câu gi đó, Sở Vân Khinh chỉ thấy Phúc Hải đi đến bên người Lệ phi nương nương, đại kháu là muốn nàng giữ lại các nữ quyến ở cùng một chỗ với nhau, để tránh chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Phúc Hải dặn dò bên xong, Sở Vân Khinh thấy một đám nữ quyến đều đi đến chỗ Lệ phi, chỉ thấy bước chân của Công chúa Vu quốc chậm lại, cuối cùng còn muốn đến gần chỗ Sở Vân Khinh.
Tieu Chiến nhìn Công chúa Vu quốc đi tới, lông mày khẽ động: “Sao Công chúa không đi đến chỗ Lệ phi, nghe nói nàng đã chuẩn bị rất nhiều rượu ngon để chiêu đãi ngươi.”
Thủy Lăng Toa khom người về phía Tiêu Chiến, khi ngẩng đầu ánh mắt không khỏi dừng ở trên người Sở Vân Khinh: “Không biết Hoàng thượng có thể cho Bản công chúa mượn Sở Thục nghi một chút không?”
Ánh mắt Sở Vân Khinh thay đổi, Tiêu Chiến cũng vô cùng ngoài ý muốn: “Công chúa muốn –“
Thủy Lăng Toa lắc đầu: “Nghe nói y thuật của Sở Thục nghi rất tốt, bản Công chúa có chút vấn đề muốn thỉnh giáo nàng, xin Hoàng thượng chấp thuận.”
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, trong lòng thấp thỏm chuyện Tiêu Triệt báo với hắn lúc trước, vẫy vẫy tay nói: “Đi đi.”
Khóe miệng Thủy Lăng Toa nhếch lên: “Sở Thục nghi, mời đi bên này.”
Sở Vân Khinh bất đắc dĩ, chỉ đành thi lễ với Tiêu Chiến rồi đi theo phía sau Thủy Lăng Toa, quả nhiên nàng ta đi về phía lều của mình, thấy vậy không tránh khỏi hỏi một câu: “Không biết Công chúa muốn hỏi Vân Khinh cái gì?”
Thủy Lăng Toa quay đầu nhìn Sở Vân Khinh một cái: “Sở Thục nghi y thuật cao minh, chắc hẳn là cái gì cũng đều có thể trị được?”
Sở Vân Khinh lắc đầu: “Cũng không phải như thế, người theo y chỉ sợ không người nào dám nói bệnh gì mình cũng có thể trị được.”
Thủy Lăng Toa gật đầu, dẫn Sở Vân Khinh vào cửa, lều này là do lễ quan Đại Tần bố trí, dĩ nhiên là kiểu dáng cấp cao, Sở Vân Khinh nhìn trong phòng treo rất nhiều đồ trang trí màu sắc tươi đẹp, còn làm cho nàng có một ít sách sử mà nàng không hiểu đặt ở trên bàn, Sở Vân Khinh nhìn khắp nơi nhưng vẫn không biết bệnh nhân muốn mình xem bệnh ỏ nơi nào.
Thủy Lăng Toa lại không vội, sau khi nàng vào cửa liền chậm rãi ngồi xuống, bày ra vòng eo mảnh khảnh, may mà Sở Vân Khinh không phải nam tử, đối với loại tình huống này nàng chỉ nhíu đôi lông mày lại: “Công chúa muốn hỏi điều gì?”
Ánh mắt Thủy Lăng Toa quay vòng, thật lâu sau mới dừng ở trên người Sở Vân Khinh, khóe miệng nàng ta cong lên: “Bản Công chúa muốn hỏi Sở Thục nghi, hoạt tử nhân, ngươi có trị được không?”
Hoạt tử nhân?!
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động: “Đã là hoạt tử nhân, chắn hẳn là không có khả năng cứu chữa được rồi.”
Thủy Lăng Toa lắc đầu: “Sở Thục nghi đã là thần y, sao lại có thể dễ dàng nói bản thân mình không trị được như vậy, hơn nữa ngươi cũng nên tự mình nhìn một chút rồi hẵng nói chứ?”
Sở Vân Khinh không muốn nhiều lời với vị Công chúa này, nhưng mà, dù sao nàng cũng là người học y, lúc này đành phải nói: “Một khi đã như vậy, Công chúa có thể để Vân Khinh xem một chút, tuy rằng Vân Khinh không dám cam đoan có thể chữa khỏi.”
Khóe miệng Thủy Lăng Toa nhếch lên: “Đây là chỗ vây săn, bệnh nhân của ta tạm thời chưa đến, ta chẳng qua chỉ muốn trưng cầu ý kiến của Quận chúa một chút thôi.”
Sở Vân Khinh có chút ngoài ý muốn, trong lòng chỉ cảm thấy vị Công chúa này có chút quỷ dị, nhưng quỷ dị ở đâu thì không nói ra được, trong lòng còn thấm thỏm lo cho Tiêu Triệt, nhân tiện nói: “Đã thế, vậy Vân Khinh xin được cáo lưu trước.”
“À – “
Thủy Lăng Toa vẫy vẫy tay: “Không nghĩ tới Sở thục nghi lại đáp ứng như vậy, vì lòng biết ơn, bản Công chúa muốn tặng cho Sở Thục nghi một lễ vậy, mong rằng Sở Thục nghi nhất định phải nhận lấy.”
Sở Vân Khinh lắc đầu: “Đó là việc Vân Khinh nên làm, Công chúa không cần cảm tạ.”
Thủy Lăng Toa bên này cũng mặc kệ, vẫy vẫy tay đã có thị nữ khẽ đi vào, trên tay cầm một chiếc hộp sắt. Cái hộp kia thoạt nhìn mang phong cách cổ xưa, Sở Vân Khinh không biết trong đó là cái gì, chỉ nhìn thị nữ đang đi về phía mình.
Thủy Lăng Toa lười nhác nằm ở trên nhuyễn tháp, vung tay lên: “Sở Thục nghi không ngại mở ra nhìn xem.”
Trong lòng Sở Vân Khinh có chút do dự, bên này Thủy Lăng Toa lại nói: “Nếu Sở thục nghi không nhận, chẳng lẽ ngươi cảm thấy lễ vật này không vào được mắt ngươi? Ta đây liền để thị nữ đổi cái khác, châu ngọc Lung Linh, kỳ trân dị bảo, ngươi thích cái gì cứ mở miệng nói!”
Tâm Sở Vân Khinh trầm xuống, chậm rãi nâng tay mở nắp chiếc hộp.
“A - -“
Một tiếng thét kinh hãi, Sở Vân Khinh lùi vềsau ba bước, ngay tại lúc nàng mở nắp hộp, không biết đã bị vật gì đâm bị thương ngón tay nàng, lúc này máu tươi chảy ròng từ ngón giữa của nàng, nàng nhìn lại hộp sắt, trong lòng căng thẳng, tiếp đó ánh mắt tối tăm nhìn Thủy Lăng Toa.
Bên trong chiếc hộp này có một chấm đen nhỏ - - Thực nhân nghĩ!
Thủy Lăng Toa nghe được tiếng kêu của nàng liền miễn cưỡng ngồi dậy, rồi sau đó bước chân cực nhanh đi tới bên cạnh nàng, nhìn Thực nhân nghĩ nằm trong chiếc hộp, không khỏi nhíu mày: “Ai nha, sao lại chạy đến đây, Sở Thục nghi thật xin lỗi, có làm ngươi bị thương không?”
Sở Vân Khinh nhíu mày, bang ngón giữa vào bên trong khăn lụa, trầm lặng lắc đầu.
Thủy Lăng Toa duỗi ngón tay đến bên cạnh con kiến nhỏ, con kiến này vốn nhìn thấy vật còn sống liền cắn, nhưng lúc này lại dị thường thuận theo leo lên trên tay Thủy Lăng Toa, lẳng lặng đứng đó không nhúc nhích.
“Thật có lỗi, mau đưa lễ vật cho Sở Thục ngh.”
Thấy thị nữ bưng hộp đi về phía mình, Sở Vân Khinh lùi về phía sau một bước, trong mắt mang theo ý lạnh nói: “Đại lễ của Công chúa, Vân Khinh không dám nhận, chờ sau khi hồi Thịnh khinh Công chúa hãy đến tìm Vân Khinh.”
Vừa nói xonga, Sở Vân Khinh liền xoay người vén rèm rời đi.
Thủy Lăng Toa nâng niu Thực nhân nghĩ trong lòng bàn tay, nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh, cười.
Bên trong hộp sắt mang phong cách cổ xưa có một viên ngọc màu trắng nằm trong đó, thứ được Sở Vâ Khinh gọi là “đại lễ” này, là vì liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy bạch ngọc phát ra ánh sáng óng ánh, vừa thấy đã biết đó là thánh vật vô cùng tốt, dĩ nhiên là không nhận được,
Mà lúc này, có thể thấy được giọt máu đỏ tươi đẹp phía trên bạch ngọc, ánh mắt Thủy Lăng Toa dừng lại ở nơi đó, rồi sau đó xảy ra một màn quỷ dị, chỉ thấy ngọc châu bỗng nhiên sáng rọi, giọt máu của Sở Vân Khinh hoàn toàn bị ngọc chậm rãi hút vào, theo giọt máu thấm vào trong ngọc trắng, viên ngọctrong hộp kia càng lúc càng sáng, nhưng chỉ ít phút sau ánh sáng biến mất, thì ra viên bạch ngọc vốn trong suốt sáng lạng lúc này lại biến thành huyết ngọc màu đỏ!
Ánh mắt Thủy Lăng Toa thay đổi, nhìn vật nhỏ trên tay mình cười mị hoặc: “Làm tốt lắm!”
Sở Vân Khinh chi cảm thấy ngón giữa đau đớn, răng của Thực nhân nghĩ này cực kỳ sắc bén, đồn đại một tram con thực nhân nghĩ có thể trong lòng một phút ăn hết một con trâu vàng, Sở Vân Khih nhìn ngón tay mình, bất đắc dĩ cười khổ.