Sau khi Tiêu Triệt tiến vào trong lều của Tiêu Chiến thì không có bất kỳ kẻ nào tới gần. Ánh mắt Tiêu Chiến trầm lặng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Triệt: “Ngươi có biết không, năm nghìn binh lính này sẽ khiến cho sóng to gió lớn, trẫm tin tưởng ngươi nên mới làm, ngươi lại khiến trẫm bị chê cười một phen.”
Ánh mắt Tiêu Triệt nhíu lại, nhìn thẳng về phía Tiêu Chiến: “Nếu điều binh ở ngoài từ Cẩm Thành mới có thể bất động thanh sắc, hồi Thịnh kinh, mặc dù Trần Ngạo làm việc cẩn thận thế nào, ở Thịnh kinh có rất nhiều tai mắt, làm sao Phụ hoàng có thể biết được vì để lộ tiếng gió mà thu tay lại đây?”
Cẩm Thành quá xa, cho dù có cố gắng Tiêu Chiến cũng không thể làm được, lựa chọn của Tiêu Triệt quả thật là quyết định chính xác nhất, phụ tử hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Hoàng thượng, Sở thục nghi cầu kiến.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phúc Hải, Tiêu Triệt nghe vậy ánh mắt khẽ động, cuối cùng lại cúi thấp đầu xuống, Tiêu Chiến thấy dáng vẻ của hắn như vậy, hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ muốn lấy thứ mình tích, không đơn giản như vậy, không phải trẫm không cho các ngươi cơ hội!”
Sở Vân Khinh tiến vào liền nhìn thấy không khí vô cùng căng thẳng, Tiêu Chiến thấy trên tay Sở Vân Khinh bưng dược không khỏi nhíu mày, lại nhìn Tiêu Triệt lẳng lặng đứng yên tại chỗ, vẫy vẫy tay: “Lui ra đi.”
Thấy Tiêu Chiến thả Tiêu Triệt đi, trong lòng Sở Vân Khinh liền buông lỏng, nhưng Tiêu Triệt chưa đi ra khỏi lều, Tiêu Chiến lại trầm giọng nói: “Tuyên Minh vương đến, buổi chiều hai người các ngươi cùng nhau thay trẫm chiêu đãi khách quý đi.”
Bước chân của Tiêu Triệt khựng lại vài giây, sau đó bước nhanh về lều của mình, vừa mới tiến vào lều, liền thấy một người đứng ở giữa lều đưa lưng về phía hắn, người đó chính là người hôm qua bị bỏng mắt Dạ Tiêu Nhiên, lúc này hắn ăn mặc chỉnh tề, trên mặt không mang theo khăn che màu đen, thậm chí, ngay cả dấu vết của của tổn thương cũng không nhìn ra.
“Không phải Duệ vương muốn đùa với bản Thái tử chứ?” Dạ Tiêu Nhiên xoay người, đôi mắt sáng giờ đây tràn đầy tức giận.
Đêm qua người này tìm gặp mình, cố ý tán gẫu với hắn những thứ hắn luôn biết, ngoài ra còn nói đến kế hoạch ám sá khi hồi kinh, hắn là người sợ chết, cho nên mới có một màn cháy lều này, mới có thế thân che mặt, nhưng qua một đêm, cái gì cũng không xảy ra.
Cả người Tiêu Triệt tỏa ra khí lạnh, hắn không nhìn Dạ Tiêu Nhiên tức giận, tiêu sái đi thẳng đến bên nhuyễn tháp ngồi xuống cùng y: “Nếu Thái tử không tin bổn vương, đến lúc đó đầu thân hai nơi thì chớ có trách ta!”
Ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm, nhìn thẳng Dạ Tiêu Nhiên, chỉ thấy môi hắn khẽ động: “Nhưng ngươi nói xem, nếu thật sự không xuất hiện, chẳng lẽ bản Thái tử đều phải dung thế thân che mặt sống qua ngày sao?”
Tiêu Triệt khẽ lắc đầu, trong ánh mắt tối tăm hiện ra một chút hứng thú: “Thái tử chỉ cần làm việc thường ngày, nếu lúc này bọn họ không ra tay, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Dạ Tiêu Nhiên thấy Tiêu Triệt vô cùng nghiêm túc, hơn nữa hắn mơ hồ thu được tiếng gió, nhiều năm như vậy, ở Đại Tần luôn có tai mắt của Tây Lương, chỉ sợ quả thật năm đó Cửu hoàng tử không bị độc chết, trong lòng hắn căng thẳng: “Vậy thì, ta lại tin Duệ vương lần nữa.”
Thần kinh của Tiêu Triệt bị buộc chặt một đêm, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa vết thương trước ngực tái phát, lúc này thẩm nghĩ muốn ngủ một giấc thật say, hắn rửa mặt chải đầu một chutsm hắn không tham dự tiệc tối, mà nghỉ ngơi ở trong lều.
Tử Mặc nhìn bộ dạng cau mày của Vương gia nhà mình, tính toán kế hoạc hoàn hảo, lại bị kế sách điều binh của Hoàng thượng đạp hư, khó trách Vương gia tức giận, nếu là hắn, hắn cũng cảm thấy không cam lòng.
Bóng đêm dần buông xuống, yến tiệc bên ngoài vẫn đang ăn uống linh đình, mọi người trong bữa tiệc nhìn thấy khuôn mặt không thương tích của Thái tử Tây Lương, do dự trong lòng liền biến mất không ít, rất nhiều nữ tử vứt ỏ dè dặt, trong lòng chỉ nghĩ đến hai chữ Hoàng hậu!
Bên này Sở Vân Khinh và Minh vương cùng nhau tiếp chuẩn bị tiệc, mọi người thấy vậy trong lòng không khỏi suy đoán một phen, một người là thân vương, một người là Quận chúa được phong Thục Nghi, Hoàng thượng an bài như vậy là có ý gì?”
Tâm tình Mộ Thanh La vô cùng buồn bực, ngồi ở một bên rầu rĩ uống rượu, hôm nay nàng không có bộ dạng náo nhiệt như mọi ngày, Sở Vân Khinh thấy vậy, cũng biết kết quả tỷ thí của hai người liền đi qua an ủi.
“Quận chúa!”
Mộ Thanh La đã có chút say, lúc này lại nhào vào lòng Sở Vân Khinh: “Sở tỷ tỷ, ngươi nói xem, sao hắn không thể nhường ta một chút, sau đó làm ra bộ dạng bại dưới tay ta, cuối cùng thú ta chứ?”
“Là bộ dạng của ta xấu xí sao?
Sở Vân Khinh khẽ lắc đầu: “Không phải!”
“Vì thân thế của ta sao?”
Sở Vân Khinh chăm chú nhìn: “Không phải.”
“Là bởi tính tình của ta không ôn như, không đủ tốt sao?”
Sở Vân Khinh còn chưa trả lời, Mộ Thanh La liền nói tiếp: “Điểm này ta không cách nào sửa được, thật sự, ta không sửa được, ta chịu không nổi quy củ, chịu không nổi nhỏ giọng nói chuyện, ta chẳng qua chỉ có điểm này không tốt, vì sao Tiêu Lăng hắn lại chướng mắt với ta chứ?”
Trong lòng Sở Vân Khinh có chút lo lắng, thấy nàng còn muốn uống liền vội vàng kéo nàng: “Quận chúa, đừng uống nữa, sẽ tổn hại đến sức khỏe.”
Mộ Thanh La đẩy tay nàng ra: “Không, ta muốn uống, uống say rồi đi tìm Tiêu Lăng, cùng hắn đánh một trận, đánh thắng hắn liền cưới ta!”
Nghe lời nói mơ hồ không rõ lời của Mộ Thanh La, Sở Vân Khinh biết nàng say, nàng vẫy tay gọi một cung nữ đến dặn dò vài câu đưa nàng ấy hồi lều nghỉ ngơi.
Khi nàng trở lại liền nhìn thấy Mộ Dung Trần: “Hắn đâu?”
Sở Vân Khinh khẽ lắc đầu: “Thế tử tìm Duệ vương làm gì? Chỉ sợ là đang nghỉ ngơi.”
Mộ Dung Trần hơi trầm ngâm: “Không biết người kia đang làm cái gì, lúc săn thú vốn muốn cùng hắn so tài, ai biết tất cả tâm tư của hắn đều đặt ở trên người Thái tử Tây Lương kia, đáng tiếc cơ hội tốt như vậy, không biết lần tới là khi nào?”
Sở Vân Khinh cười nhạt không nói: “Nếu Thế tử muốn, nhất định sẽ có cơ hội, Thế tử muốn tìm Vuowg gia, không ngại đến lều của hắn nhìn một chút là được.”
Mộ Dung Trần nghe vậy liền cười, đột nhiên hắn nghiêng người nói thầm vào tai nàng: “Có phải bây giờ ngươi cũng muốn đi đến gặp hắn một chút phải không?”
Sở Vân Khinh lùi về phía sau một bước, nhưng cũng khẽ nói: “Thế tử đại nhân quản tốt chuyện của mình, so với trong lều của Vương gia, nơi đây ghép đôi là tốt nhất, tất cả nữ nhi gia trong kinh có tâm tư với Thế tử đều ở nơi này!”
Mộ Dung Trần ngẩng đầu, quả nhiên bắt gặp rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn, ánh mắt hắn khẽ thay đổi, nâng tay đặt lên vai Sở Vân Khinh: “Vân Khinh, cùng ta uống một chén đi!”
Đúng lúc này một tiếng hô kinh sợ làm thối lui ánh mắt của mọi người, Sở Vân Khinh vội vàng tránh bàn tay của hắn: “Nhóm quý nữ kinh thành đang nhìn Thế tử, Vân Khinh cảm thấy Thế tử không ngại đi nhìn một chút, nhất định tốt hơn người Thế tử ôm ở Kinh Hồng lâu.”
Mộ Dung Trần tặc lưỡi, đang muốn nói gì đó, sau lưng lại cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, hắn xoay người, quả nhiên là Tiêu Triệt,
Tiêu Triệt vốn không muốn tham gia, nhưng lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của Tiêu Chiến, liền không nhịn được, không nghĩ tới vừa đến liền nhìn thấy người này đang mơ ước nữ nhân của mình!
Tiêu Triệt đi nhanh đến: “Rượu hoa đào?”
Mộ Dung Trần vốn cho rằng Tiêu Triệt bình thường không có nhân tính, lại thật không ngờ hắn muốn uống rượu cùng với mình, lúc này cười nói: “Rượu hoa đào!”
Thấy hai người muốn uống rượu, Sở Vân Khinh ở bên cạnh lo lắng nhìn thoáng qua ngực Tiêu Triệt, Tiêu Triệt cho nàng một ánh mắt an ủi, liền cùng Mộ Dung Trần đi qua một bên.
Lúc này Mộ Dung Trần thật không ngờ, bản thân mình được xưng ngàn chén không say, nhưng khi gặp Tiêu Triệt, cuối cùng cũng chỉ có kết cục bất tỉnh nhân sự, lúc hắn choáng váng liền nhìn thấy khóe miệng Tiêu Triệt xuất hiện nụ cười lạnh, hắn từng có một suy nghĩ, khi người này kêu uống rượu cùng với mình liền không có ý tốt!