Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao, Sil
Nhớ lại đề tài bàn tán ban nãy của các đồng nghiệp, Nhan Hạ cảm thấy có khi kết quả cuối cùng sẽ không tệ như cô nghĩ đâu.
Còn về phần Tiểu Ngô đang ở bên cạnh, sau khi nghe đồng nghiệp bàn tán một hồi, thấy Nhan Hạ đang suy tư liền tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Nhan cũng biết Lục Phỉ ạ?”
“Ừ.” Nhan Hạ suýt chút nữa là bị sặc khi được hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu một cách dè dặt, sao cô có thể không quen biết anh được chứ? Mỗi ngày cô đều nhìn thấy anh mà.
“Haha, anh ấy chính là nam thần trong lòng em, chỉ tiếc là anh ấy đã kết hôn rồi!”
Giọng nói Tiểu Ngô khá buồn bã, cảm giác khi YY một nam thần độc thân khác hẳn so với một người đàn ông đã có vợ.
“Vậy em nghĩ sao về chuyện anh ấy kết hôn và sinh con?” Nhan Hạ thắc mắc.
“Em là một fan girl lý trí, nên chỉ có thể chúc phúc cho anh ấy thôi. Ngẫm lại thì anh ấy cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng không thể độc thân cả đời được!” Tiểu Ngô đáp. Cô cho rằng, theo đuổi thần tượng không có nghĩa là can thiệp vào cuộc sống riêng tư của họ. Nhưng trên thực tế, cô vẫn thấy hơi tiếc nuối, luôn cảm thấy nam thần của mình bị người ta độc chiếm.
Tiểu Ngô nghĩ, không biết vợ Lục nam thần trông như thế nào nhỉ, chắc là mắt nhìn người của anh ấy không kém đâu nhỉ?
“Thật tốt khi anh ấy có một fan girl như em.” Nhan Hạ nghiêm túc nói.
“Tổng giám đốc Nhan cũng thích Lục nam thần ạ?”
Tiểu Ngô nghe thấy lời của Nhan Hạ cũng cười hỏi lại, không hề thấy được sơ hở trong lời của Nhan Hạ.
Nghe vậy, Nhan Hạ nở nụ cười: “Thích chứ, rất thích là đằng khác!”
Lúc này, Tiểu Ngô nhìn khuôn mặt Nhan Hạ vì mỉm cười mà hiện ra má lúm đồng tiền, bỗng dưng cảm thấy có lẽ nào Tổng giám đốc Nhan còn là fan cuồng của Lục Phỉ hơn cả cô không nhỉ? Nhưng mà, nữ thần của cô thực sự rất đẹp, giờ cô ấy cười như vậy khiến trái tim cô đập rộn cả lên!
Một lát sau, Nhan Hạ đi đến nhà hàng, vừa yên vị liền lấy điện thoại ra.
Cô lên mạng tra từ khóa về tin tức Lục Phỉ bí mật kết hôn sinh con, màn hình điện thoại lập tức hiện ra rất nhiều bài báo.
Nam thần Lục Phỉ quốc dân có đứa con đáng yêu và ảnh chụp trong siêu thị làm bằng chứng
Sau Nối tiếp Úc Tử Phàm, lại có một nam thần khác bí mật kết hôn và sinh con
Lục Phỉ bí mật kết hôn, sinh con? Việc tham gia Bố đã về là sự thật!
Khi nhìn những tiêu đề này, vì cô vô cùng sợ hãi khi phải nhìn thấy những bình luận tiêu cực nên tim cô đập càng ngày càng nhanh, ánh mắt cũng trở nên mông lung.
Cô thở dài, nhấn vào tin tức đầu tiên. Sau khi chạy video được ghim ở đầu trang, cảnh quay trong siêu thị lập tức bắt đầu.
Cô nhìn cuộc đối thoại của chồng và con trai liền cong khóe môi, hóa ra hai ba con nhà này ở chung cũng hợp nhau phết đấy chứ!
Không biết vì sao, sau khi Nhan Hạ xem video xong lại thấy tự tin hơn.
Cô kéo xuống dưới xem bình luận của cư dân mạng.
“Đáng yêu quá đi! Tim tôi tan chảy mất thôi!”
“Tuy cảm thấy đứa bé rất đáng yêu, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, cậu bé dễ thương này thực sự là con của Lục nam thần sao? Vừa nghĩ tới đây là con của anh ấy thì tâm trạng của tôi liền trở nên rất phức tạp!”
“Tin tức buổi sáng không sai chút nào, nam thần thực sự đã gặp gỡ Tổng Đạo diễn của chương trình “Bố đã về thật sao”?”
“Để tôi bình tĩnh lại đã, nam thần đang từ người độc thân lại trở thành ba của một đứa trẻ ư? Chuyện này khiến người ta khó có thể chịu đựng được!”
“Tôi cũng hơi không thể chấp nhận được.”
“Có khi nào đó chỉ là họ hàng của nam thần không?”
“Khoảnh khắc khi biết được sự thật, tâm trạng của tôi đã rất phức tạp, nhưng sau khi xem video xong, tôi muốn nói, tôi đã tiếp nhận một “vú em” Lục nam thần vú em rồi. Các bạn không cảm thấy trước kia Lục nam thần lạnh lùng tới mức không có người bên cạnh sao? Nhưng khi đối diện với con trai thì lại dịu dàng tới mức có thể hạ gục người khác chỉ trong nháy mắt!”
“…”
Ở phần bình luận có tốt có xấu, có ủng hộ, cũng có phản đối, nhưng tình huống như vậy lại vượt ngoài dự đoán của Nhan Hạ.
Trước khi xem, cô đều tưởng tượng đến tình huống xấu nhất, nhưng tình huống lúc này lại không tốt cũng không xấu, trái lại khiến cho cô cảm thấy chuyện này cũng không đến nỗi nào.
Cô xem thêm mấy bình luận nữa thì thấy còn xuất hiện một số người bày tỏ rằng mình vốn không phải fan của Lục Phỉ, nhưng phải bình luận vì đứa nhỏ này quá đáng yêu.
Thấy vậy, trái tim Nhan Hạ đang treo lên cao mới dần dần hạ xuống.
Lúc này, món ăn cũng vừa hay được bưng lên, Nhan Hạ liền bị thu hút bởi sợi mì nóng hổi.
Đúng là cả người thả lỏng thì ăn cái gì cũng cảm thấy hạnh phúc cả.
Tại giây phút này, cô cảm thấy rằng tương lai của gia đình mình tràn trề hy vọng.
Cô ăn xong liền chụp cái tô lớn trống không, rồi đăng lên Weibo, tag Lục Phỉ vào bài.
Mẹ nóng bỏng: @Ba đẹp trai, chồng ơi, hôm nay em ăn rất ngon miệng!
Sau khi đăng xong, Nhan Hạ cất di động, thanh toán rồi sang quán bên cạnh ăn bánh, uống trà.
Mà ở bên kia, Lục Phỉ đang tận dụng thời gian nghỉ trưa để lên mạng xem bình luận thì nhận được một thông báo.
Đôi mắt lấp lánh ý cười khi ấn vào, vươn ngón tay thon dài bắt đầu chậm rãi lướt trên màn hình.
Ba đẹp trai: @Mẹ nóng bỏng, vợ ơi, ăn nhiều một chút, ôm vào mới sướng!
Đăng xong tin này, anh lại thấy nhớ cô vợ thơm tho mềm mại của mình rồi.
Lúc vợ ở đây, anh cảm giác toàn bộ không khí trong nhà đều trở nên ngọt ngào.
Vợ không có ở đây một cái là con trai lại thành con quỷ nhỏ hà.
Đúng lúc Lục Phỉ nghĩ tới việc này thì một giây sau, cửa phòng anh liền bị đập dồn dập.
Nghe thấy âm thanh này, Lục Phỉ liền nghĩ tới con trai mình. Anh đứng dậy, mở cửa liền nhìn thấy bé đang đứng trước cửa.
“Sao vậy con?” Giọng nói của Lục Phỉ vốn trầm thấp, lạnh lùng, bây giờ lại trở nên mềm mại hơn, cũng không xa cách như ngày thường.
“Ba ơi, con muốn đi vệ sinh, nhưng mẹ nói muốn đi thì phải nói với ba một tiếng.” Lục Hạo nói, cả người như căng cứng, mặt cũng lộ ra biểu cảm sốt ruột.
Lục Phỉ nghe xong liền che miệng ho nhẹ một tiếng: “ Ừ, ba biết rồi!”
Chờ Lục Phỉ vừa dứt lời, Lục Hạo liền lao nhanh vào nhà vệ sinh như tên bắn.
Tuy Lục Phỉ cảm thấy dở khóc dở cười khi nhìn theo bóng dáng con nhưng đồng thời hiểu được rằng vợ đã giáo dục con rất tốt.
Lúc này, nhóm quay phim nhìn vào màn hình thì thấy nụ cười của Lục Phỉ lại mang vẻ dịu dàng, trong lòng cũng hơi xúc động. Trong mắt người khác, Lục Phỉ có thể là một ảnh đế xa vời vợi, nhưng thật ra ở nhà, anh cũng chỉ là một người ba bình thường mà thôi.
Một lát sau, Lục Hạo đi từ nhà vệ sinh ra.
Khi ra ngoài, cậuthấy ba đang xem TV ở phòng khách, đôi chân ngắn cũn liền chạy lon ton vào bếp, lấy gói snack khoai tây bé vẫn luôn đặt ở trong lòng ra, rồi đi đến trước mặt Lục Phỉ, nhỏ giọng gọi: “Ba ơi.”
Nghe con gọi, Lục Phỉ quay đầu nhìn thoáng qua Lục Hạo, lại nhìn thấy gói snack khoai tây trong tay bé, nhướng mày, giả vờ như không hiểu gì nói: “Sao vậy con?”
“Con có thể ăn snack không ạ?” Lục Hạo đưa gói snack khoai tây ra, sau đó vươn tay, khua chân múa tay nói: “Ba đã hứa rồi mà, một chút thôi cũng được ạ.”
Lục Phỉ im lặng một lúc, cho tới khi Lục Hạo bắt đầu sốt ruột, anh mới cầm gói snack khoai tây trong tay bé, rồi từ từ xé nó ra.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Lục Hạo lập tức cười tươi chạy đến cạnh ba rồi nhìn ba với vẻ mong đợi.
Lục Phỉ lấy một miếng từ trong gói ra, rồi đưa cho con.
Lục Hạo nhận lấy, lập tức nhét vào miệng, rồi nhai răng rắc vài tiếng, tất cả mảnh bim bim đều đã chui tọt vào bụng bé.
Sau khi ăn xong, bé còn lim miệng như vừa thưởng thức một món ngon vậy.
Ngay sau đó, bé lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào ba với đôi mắt ngập nước đong đầy mong chờ.
Anh đành cho con thêm một miếng nữa.
Một miếng rồi lại một miếng, giống như bón thức ăn vậy.
Cuối cùng, anh phân vân nhìn một đống lớn snack khoai tây còn dư, anh vốn không thích ăn snack, nhưng nếu không ăn hết thì e là con trai sẽ cứ nhìn chằm chằm vào nó.
Anh nhíu mày, cho con một miếng, rồi cũng ăn vài miếng.
Cứ như vậy, đến lúc Lục Hạo duỗi tay xin ba một lần nữa thì chợt phát hiện ra gói snack khoai tây to đã hết sạch rồi!
Đôi mắt cậu lập tức trừng lớn: “Sao ba lai ăn hết snack của con rồi?”
Lục Phỉ chỉ véo khuôn mặt mềm mại của con khi nghe bé chỉ trích rồi không khách sáo nói: “Con trai à, là chúng ta cùng nhau ăn hết mà.”
“Nhưng… Con mới chỉ ăn có vài miếng thôi mà.” Lục Hạo tủi thân nhìn gói snack khoai tây trống trơn.
Cậu chép miệng vài cái, dường như hương vị của snack vẫn còn tràn ngập trong khoang miệng. Nghĩ vậy, cậu lại càng khổ sở hơn.
Lục Phỉ nhìn dáng vẻ “Thương tâm muốn chết” kia của bé cũng cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ vừa nãy mình đã lỡ ăn quá nhiều sao?
Nhưng nghiêm túc nghĩ lại thì con trai cũng ăn không ít, anh bình tĩnh lại liền nhìn về phía con mà nói: “Con tự đếm thử xem mình đã ăn bao nhiêu đi.”
“Con không nhớ gì cả, dù sao con chỉ nhớ rất rõ là con ăn rất ít, rất rất ít, cũng không được mấy miếng.” Cậu nói vô cùng hợp lý.
“…” Anh cũng bất lực, liệu mình có thể nói đạo lý với một đứa trẻ hay không đây?
Sau đó, anh nhìn thấy camera bên cạnh, cũng chỉ vào màn hình rồi kiên nhẫn nói: “Chờ tới lúc chương trình được phát sóng thì ba con mình cùng nhau xem, rốt cuộc con ăn ít thế nào nhé. Nếu thật sự chỉ một chút như con nói thì ba sẽ mua riêng một gói cho con.”
“Thật ạ?” Mắt Lục Hạo sáng lên khi vừa nghe thấy mình có thể tự ăn một gói snack khoai tây lớn, vui sướng nói.
“Ba đã nói thì sẽ giữ lời.” Lục Phỉ vươn ngón út của mình ra với Lục Hạo. Lúc trước khi thấy con trai và vợ làm động tác này thì anh đã muốn thử rồi, không ngờ lại được làm vào lúc như thế này.
Chỉ e là sau cái ngoắc tay này, con trai sẽ không muốn ngoắc tay với mình nữa đâu! Khóe môi Lục Phỉ lại cong lên khi nghĩ đến hình ảnh kia.
“Ngoắc tay treo ngược, trăm năm không đổi.”
Lục Hạo còn chưa biết mình đã rơi vào bẫy của ba, cũng vươn ngón út ra, véo von trả lời, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào, giống như đang tưởng tượng tới tương lai tốt đẹp khi được ăn snack khoai tây vậy.
Tổ đạo diễn ở trong phòng cũng phải bật cười khi thấy cảnh này.
Đứa nhỏ này đúng là ngây thơ thật đấy!