Một lát sau, Lục Phỉ và Hình Ảnh lại vào văn phòng của Mục Kỳ, đồng thời cũng thấy Dương Ngưng đã ở đó. Lúc nhìn thấy Lục Phỉ, Dương Ngưng tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Lúc Lục Phỉ đưa mắt nhìn qua, cô ta chỉ cười xa cách, nhưng lại cười dịu dàng với Hình Ảnh.
Hình Ảnh khẽ gật đầu chào lại, trong lòng càng cảnh giác với Dương Ngưng hơn. Dựa theo lời của Lục Phỉ thì bây giờ Dương Ngưng là kẻ tình nghi lớn nhất, mọi chuyện cũng do cô ta sắp đặt. Vậy mà khi gặp họ, cô ta lại không để lộ ra chút dấu vết nào, khiến người khác cảm thấy rợn người.
Lục Phỉ chỉ nhìn lướt qua Dương Ngưng, rồi hướng về phía Mục Kỳ. Lần này, anh không từ chối thẳng, mà ký tên mình xuống.
Đáy mắt Dương Ngưng loé lên vẻ vui mừng khi nhìn động tác của Lục Phỉ, điều này có phải chứng minh rằng Lục Phỉ không ghét hợp tác với cô ta không?
Sau khi ký xong, Lục Phỉ và Hình Ảnh liền đứng dậy rời đi.
Dương Ngưng thấy thế, vội vàng đi theo họ.
“Lục Phỉ.” Dương Ngưng không kìm được mà thốt lên.
Nghe được tiếng gọi, Lục Phỉ dừng bước, bình thản nhìn Dương Ngưng.
Dương Ngưng hào phóng nói: “Lục Phỉ, đã lâu không gặp. Tụi mình cùng uống ly cà phê nhé?” Sau đó, tiện tay cuốn sợi tóc dài gợn sóng, sự ám chỉ đã rõ như ban ngày
Nghe Dương Ngưng nói thế, anh chỉ nhàn nhạt liếc cô ta: “Tôi có biết cô không?”
Những lời này của anh khiến đồng tử Dương Ngưng hơi co lại.
Lục Phỉ không thèm để ý tới cảm nhận của cô ta, cùng Hình Ảnh đi vào thang máy.
Dương Ngưng hoàn hồn, chuẩn bị đuổi kịp thì Lục Phỉ đã ấn nút đóng cửa thang máy lại.
Dương Ngưng ngẩn ngơ nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, rồi ngăn cách giữa thế giới của cô ta và Lục Phỉ.
Bảy năm trước cũng như thế này, bảy năm sau vẫn vậy!
Dương Ngưng cúi đầu, hàng mi đen nhánh đổ bóng xuống khoé mắt, âm u tựa như tâm trạng của cô ta lúc này vậy.
Từ trước đến nay, Lục Phỉ chưa từng cho người khác bước vào thế giới của anh, vậy mà Nhan Hạ cứ luôn là ngoại lệ. Lẽ nào cô ta còn không bằng Nhan Hạ bị bệnh sao?
Cô ta cứ tưởng Lục Phỉ và Nhan Hạ đã sớm chia tay nên mới cố gắng sắp đặt, mãi đến tận bây giờ mới có cơ hội hợp tác với Lục Phỉ.
Tại sao Nhan Hạ lại xuất hiện vào lúc cô ta đang nỗ lực sánh vai cùng Lục Phỉ chứ?
Thế nên cô ta đành phải thay đổi kế hoạch ban đầu của mình.
Cho dù cô ta đang đứng trước mặt Lục Phỉ thì anh cũng không muốn nhìn cô ta thêm một lần.
Cô ta cũng không muốn buông tay. Vì có thể đứng cạnh Lục Phỉ mà cô ta đã phải trả giá rất nhiều, giờ lại bị hủy trong chớp mắt, thử hỏi sao cô ta có thể cam tâm được chứ?
Về phần Nhan Hạ…
Trưa hôm đó, trên mạng bắt đầu đưa tin Lục Phỉ và Dương Ngưng hợp tác trong bộ phim mới.
Đúng như dự đoán trước đó của Công ty giải trí Chí Tôn và Công ty giải trí Anh Luân, khi Ảnh đế và Ảnh hậu hợp tác với nhau thì phim còn chưa bắt đầu quay, thể loại phim cũng chưa biết, fan và cư dân mạng đã bắt đầu nhiệt tình đón xem rồi.
Dù sao phim do Ảnh đế và Ảnh hậu vừa có diễn xuất tốt lẫn ngoại hình xuất sắc đóng vẫn có giá trị hơn phim của tiểu thịt tươi nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin về Lục Phỉ và Dương Ngưng đã lu mờ toàn bộ tin tức buổi sáng.
Trong công ty Nhan Hạ, tay cầm di động của cô lập tức cứng đờ khi thấy trên mạng xuất hiện tin về Lục Phỉ và Dương Ngưng.
Dương Ngưng.
Cái tên này để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cô còn hơn cả Tả Tư Tư.
“Cô là Nhan Hạ sao? Khôn hồn thì hãy tránh xa Lục Phỉ ra.” Ngày đó, hoa khôi dịu dàng và hào phóng trong truyền thuyết của khoa diễn xuất – Dương Ngưng đã vênh váo nói thẳng với cô như vậy đấy.
Lúc đó cô cũng không để ý mấy, nhưng ai ngờ, mọi chuyện xảy ra với cô đều do cô ta bày ra.
Họ biết cô bị bệnh Taijin Kyofusho, lại cố tình hãm hại cô trước đám đông, khiến cô không cãi lại được.
Khi nhớ tới cảm giác sợ hãi lúc đó, người cô lại vô thức run lên.
Mà đó cũng là lúc cô nhận ra, căn bệnh này của mình nghiêm trọng đến cỡ nào.
Cũng vào lúc ấy, khi Lục Phỉ ôm cô vào trong lòng, cô mới biết được cảm giác an toàn anh mang đến cho mình lớn thế nào.
Lúc Nhan Hạ đang chìm trong hồi ức, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, kéo cô về với hiện thực.
Nhìn dòng chữ “Chồng” nổi bật trên màn hình, khóe môi cô khẽ nhếch, rồi ấn trả lời.
“Nhan Hạ.”
“Ừm?”
“Em xem tin tức chưa? Dương Ngưng…”
“Em không ngại đâu. Dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi, em không cần vì cô ta mà ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của mình nữa.” Nhan Hạ mỉm cười tiếp lời anh.
“Ừ.” Anh đáp, nhưng vẫn tiếp tục nhắc nhở: “Lần này có lẽ là do cô ta ngấm ngầm giở trò. Cho dù sau này có tin gì thì em cũng đừng bị cô ta lừa, anh sẽ mau chóng giải quyết cô ta thôi.”
Anh vừa nói chuyện với cô vừa đọc về quá trình Dương Ngưng bò từ vị trí người mới lên đến vị trí trụ cột của Công ty giải trí Anh Luân trong suốt mấy năm nay.
Nếu không có chứng cứ trước mặt thì anh sẽ không tin thủ đoạn của cô ta lại lợi hại đến mức ngay cả Nhan Hạ cũng khó mà đấu lại cô ta.
Đã vậy thì anh càng thêm không yên tâm khi để Dương Ngưng xuất hiện trước mặt Nhan Hạ.
Nghe hiểu ý anh, Nhan Hạ chỉ bình tĩnh nói: “Lục Phỉ, cô ta có thể vẫn là Dương Ngưng của bảy năm trước nhưng em tuyệt đối không phải là Nhan Hạ của bảy năm trước nữa.”
“Ừ, anh biết.” Ánh mắt anh dịu đi. Trong suốt ngần ấy năm, anh đã chứng kiến toàn bộ sự nỗ lực của cô, nhưng anh vẫn không muốn cô phải chịu một chút nguy hiểm nào.
Giờ khắc này, một sự an bình xuyên qua di động, rồi từ từ lan ra trong lòng họ.
Đã bảy năm rồi, họ đều trưởng thành, cũng muốn làm chút gì đó cho đối phương.
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Hạ thấy nụ cười quyến rũ của Dương Ngưng trên mạng thì cười nhạt.
Cô không còn là Nhan Hạ mà Dương Ngưng có thể tùy ý ức hiếp nữa rồi.
Nếu cô ta vẫn còn ngấp nghé chồng cô thì đừng trách cô thẳng tay “Đánh” trả.
Vừa đến giờ tan tầm, Lục Phỉ đã tới dưới lầu của công ty Nhan Hạ. Ánh mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm khi liếc qua chiếc xe theo sau mình. Sau đó, liền dời mắt về phía cửa tòa cao ốc.
Một lát sau, Nhan Hạ liền đi ra từ nơi đó.
Ánh mắt anh xuyên qua cửa sổ xe, sau đó khóa chặt lấy vợ.
Áo khoác màu xám ôm đã phơi bày dáng người thon thả, ngũ quan thanh tú và làn da trắng nõn của cô. Cô chỉ cần đứng tại chỗ thôi thì cũng đã như một phong cảnh đẹp rồi.
Lúc này, ký ức của anh bắt đầu xuất hiện, như thể đang nhìn thấy cô trong trí nhớ vậy.
Đa số những người đã từng gặp cô đều thích ví cô là hoa mai thanh cao trên nền tuyết trắng.
Nhưng theo anh thì cô càng giống “Hoa cúc” có sức sống mãnh liệt hơn.
Đối với anh, mọi loài hoa khác chỉ là mây bay, chỉ có hoa cúc mới vĩnh viễn đọng lại trong lòng.
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì Nhan Hạ đã ngồi lên ghế lái phụ. Sau đó, tiếng đóng cửa xe đã kéo suy nghĩ của anh trở lại.
Cô hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế? Lại còn nghĩ đến say mê như vậy nữa chứ?” Sau khi lấy ra di động ra thì thuận tay ném túi xách của mình ra ghế sau.
“Nghĩ đến em.” Anh không chút do dự buột miệng thốt lên.
Cô bật cười thành tiếng, sau đó nhìn thời gian trong di động, liền nói thẳng: “Anh mà không mau lái xe thì lát nữa tụi mình sẽ bị trễ khi đón Hạo Hạo cho xem, giờ này có rất nhiều nhà đi đón con đấy.”
“Hôn anh một cái đi?” Anh vặn chìa khóa, khởi động xe, rồi ghé sát mặt lại gần vợ.
Cô nhìn gò má anh, rồi bất đắc dĩ hôn lên.
Sau đó, anh mới chịu xoay tay lái, dẫm chân ga, rồi lái xe đi khỏi đây.
Mà lúc này, một bóng người trong chiếc xe phía sau nhìn chăm chú chiếc xe rời đi rất lâu.
Mấy hôm sau, Lục Phỉ và Nhan Hạ đều bận chuyện riêng của mình. Sau khi các phóng viên theo dõi hai người thì chỉ thấy cuộc sống của họ cũng giống như một cặp vợ chồng bình thường: Ăn cơm, tan làm, đón con…
Cho dù thế, các phóng viên vẫn luôn siêng năng đăng tin về Lục Phỉ và Nhan Hạ mỗi ngày.
Các fan của Lục Phỉ xem cuộc sống hằng ngày của hai vợ chồng nhiều đến mức chết lặng luôn rồi.
Trong thời gian này, dần dần có một số người lên tiếng “Ủng hộ vợ chồng Nhan Hạ và Lục Phỉ”.
Lúc này, không ít người nhận ra đây mới là mục đích của Lục Phỉ – lấy sự biến hóa ngầm để công chúng dần dần tiếp nhận chuyện anh đã kết hôn.
Sáng thứ sáu sẽ bắt đầu quay mùa thứ ba Bố đã về, buổi tối cũng sẽ chiếu phần trước của Bố đã về.
Trời còn chưa sáng, đoàn phim Bố đã về đã chạy tới nhà Lục Phỉ.
Lúc này, Nhan Hạ là người mở cửa cho họ.
Ekip chương trình hơi kinh ngạc khi thấy được Nhan Hạ mở cửa, nhưng khi nghĩ tới chuyện ngày nào cũng có tin về cuộc sống hàng ngày của vợ chồng Lục Phỉ thì họ đã đoán được nguyên nhân là Nhan Hạ định dựa vào Bố đã về để xuất hiện trước công chúng nhiều hơn ấy mà.
Đối với điểm này, ekip rất vừa lòng vì chính vợ Lục nam thần đã là một chiêu trò. Dù bây giờ vẫn còn một số fan không thích Nhan Hạ thì họ cũng không thể phủ nhận độ hot của cô trong giới giải trí được. Quan trọng hơn là một số hoạt động ngoài trời tiếp theo của họ rất cần sự tham gia của mẹ.
Biên tập viên cười tủm tỉm hỏi: “Lục nam thần và nam thần nhỏ đâu rồi chị?” Khi nhìn gần Nhan Hạ, cô mới hiểu được cái gì gọi là vẻ đẹp tự nhiên.
Vợ nam thần đã sinh một đứa bé năm tuổi rồi, sao làn da còn đẹp như vậy chứ!
Lần trước gặp thì cô đã trang điểm, trông cũng xinh đẹp, nhưng không chấn động bằng lúc này.
Nhan Hạ cười đáp: “Họ còn đang ngủ.”
Ánh mắt biên tập viên sáng ngời rồi nói: “Tối qua họ ngủ chung sao?” Cảnh hai ba con nằm ngủ cạnh nhau trong mùa trước đã khiến rất nhiều khán giả cảm động đấy.
“Ừm.” Nhan Hạ gật đầu. Cô chợt nhớ đến “cuộc sống về đêm” của tối qua bị gián đoạn vì Lục Hạo đột nhiên đập cửa, rồi đến cảnh Lục Phỉ đen mặt ôm bé rời đi thì không kìm được mà mỉm cười.
Khi biên tập viên thấy dáng vẻ mỉm cười dịu dàng của Nhan Hạ thì phải thừa nhận rằng cô ấy là người phụ nữ rất thích hợp để đứng bên cạnh Lục nam thần.
Lúc biên tập viên đang nghĩ miên man thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một bóng dáng nho nhỏ liền xuất hiện ở cửa.