Lục Hạo vươn tay ra liền cảm nhận được thứ gì đó xù xì, chống tay đứng dậy để nhìn cho rõ đầu sỏ đẩy ngã mình.
Ánh mắt bé sáng rực khi thấy nó, nghĩ thầm nó đáng yêu quá đi!
Lục Hạo vội vàng bế bé gấu trúc lên và chào nó: “Xin chào bé gấu trúc, mình tên là Hạo Hạo.”
Bé gấu trúc đâu hiểu Lục Hạo nói gì, thấy thứ mình ôm trong tay không còn liền trở mình đánh Lục Hạo.
Lục Hạo nhớ đến dáng vẻ chật vật của mình khi bị gấu trúc đẩy ngã liền chạy đến trốn sau lưng ba, bé gấu trúc thấy vậy liền ráo riết chạy theo sau.
Bé vội vàng nói với ba: “Ba ôm con lên với.”
Lục Phỉ bế con lên, bé gấu trúc cũng đã bò đến cạnh anh và ôm chặt lấy bắp chân của anh như thể quyết tâm phải trèo lên cho bằng được vậy.
Đúng lúc này, những con gấu trúc bự khác cũng nhào đến chỗ các nhân viên, trong mắt như đang viết mấy chữ “Đồ ăn tới rồi.”
Tuy Lục Hạo rất thích bé gấu trúc, nhưng bé không thích bị ba ôm chặt vậy hoài đâu. Nhân viên chăm sóc thấy vậy liền cười nói: “Chắc vì Hạo Hạo còn nhỏ nên nó nghĩ cháu không nguy hiểm, vậy nên mới đòi ăn đó.”
Nhân viên này vừa nói xong đã lấy ra một cây trúc nho nhỏ và đưa cho bé: “Cháu cho nó ăn xong thì nó sẽ không quấn lấy cháu nữa đâu.”
Cặp mắt bé sáng rực, nhận lấy cây trúc xong liền ra hiệu cho ba bỏ mình xuống.
Bé gấu trúc thấy cây trúc liền vội vàng nhận lấy, sau đó hạnh phúc nằm xuống ăn ngấu nghiến.
Lục Hạo không còn sợ bé gấu trúc nữa, mà lại thích thú quan sát kỹ lưỡng cách nó ăn.
Sau khi nhân viên chăm sóc xử lý tình huống khó đỡ này, nhiệm vụ của hai ba con là phải cho nhóm gấu trúc ăn cùng với nhân viên và quét dọn chỗ ở của chúng nó.
Trong lúc hai ba con họ cho gấu trúc ăn, mọi người đứng ngoài, bao gồm Nhan Hạ vội vàng chụp lấy chụp để.
Trước cảnh tượng ông xã bất lực hiếm gặp này, cô chỉ biết mỉm cười thôi chứ sao giờ.
Lục Hạo quét lá rụng, còn Lục Phỉ cầm sọt tre bị đám gấu trúc bao vây, có con còn ra sức tranh giành cái sọt với anh nữa.
Anh xách giỏ tre đi đâu thì hai con gấu trúc cũng lẽo đẽo theo đó, một con liên tục bắt lấy thành sọt, con còn lại thì gắng sức chui vào trong. Thế là, đám lá mà hai ba con họ vừa mới dày công quét dọn đã đổ hết ra đất.
Bé ngạc nhiên hét to: “Ba ơi, bọn nó làm đổ đống lá mà ba con mình cực khổ quét rồi!”
Lúc này, Lục Phỉ cũng đã bị hai con gấu trúc này đánh bại! Một con chui vào sọt tre rồi lăn qua lăn lại, con kia thì đi theo cái sọt, tay cứ táy máy không ngừng.
Tuy anh cảm thấy chúng nó rất đáng yêu, nhưng bây giờ chúng nó đang quấy rầy việc dọn dẹp của anh!
Anh vội hỏi: “Chúng nó thường hay làm vậy lắm hả?”
Nhân viên chăm sóc trả lời với vẻ bất đắc dĩ: “Đúng vậy. Có một lần, nhân viên quên đóng cửa sổ của phòng cách ly dành cho chúng nó, thế là đã có một con gấu trúc vượt ngục ngay trong ngày hôm đó.”
Nhân viên chăm sóc cũng phải bó tay trước kiểu động vật nhìn thì đáng yêu, nhưng thật ra rất hoạt bát như chúng nó luôn.
Nói thì nói vậy, nhưng nuôi chúng nó lâu ngày rồi lại nảy sinh tình cảm, giờ họ đều xem chúng nó là con cháu cả rồi.
Nếu bọn nó là kẻ tái phạm thì chắc nhân viên chăm sóc phải có cách chứ nhỉ?
Lục Phỉ nghĩ vậy bèn hỏi: “Vậy làm sao mà mọi người quét dọn được?”
Nhân viên cười tủm tỉm đáp: “Chúng tôi lừa bọn nó ngồi chơi với cái rổ ở nơi nào xa tý… Có điều, chúng tôi dùng chiêu này hoài nên có thể sẽ bị bọn nó phát hiện ra nhanh lắm. Vậy nên, anh nhớ tranh thủ thời gian đấy.”
Nhân viên này nghĩ thầm: Tuy họ chuẩn bị hoạt động không quá đơn giản theo yêu cầu của ekip để tăng mức rating của chương trình, nhưng cá nhân họ cũng cảm thấy rất mới lạ khi nam thần quốc dân phải bó tay bó chân trước quốc bảo làm nũng á!
Anh nhìn hai con gấu trúc chơi đùa một lúc rồi mới nói với nhân viên chăm sóc: “Nhờ anh lấy giùm tôi một cái sọt không khác.”
Nhân viên chăm sóc gật đầu, sau đó cầm một cái sọt rỗng tới đây.
Anh đặt cái sọt trống không ở nơi xa tít, sau đó nhìn sang con trai đang đứng cạnh một nhân viên chăm sóc.
Tuy gấu trúc đáng yêu, nhưng dù sao nó cũng là mãnh thú. Vì phòng ngừa chu đáo và để Lục Phỉ tập trung quét dọn, nên chương trình đã sắp xếp người bảo vệ cho Lục Hạo.
Trái với ba đang nghiêm túc quét dọn, bé lại chơi đùa với nhóm gấu trúc nghịch ngợm.
Bé gấu trúc ăn no nê lại quay về tìm Lục Hạo, mục tiêu của nó là cây chổi trong tay bé.
Tay Lục Hạo bỗng nhiên trống rỗng, bé nhìn xuống thì phát hiện cây chổi của mình đã bị nó giật mất một khúc. Sau đó, bé vội vàng giữ lấy cây chổi.
Nhân viên chăm sóc thích thú nhìn một người một gấu giằng co, trong lúc đó vẫn không quên chú ý đến hành động của gấu trúc với vẻ phòng bị.
Lục Phỉ mỉm cười trước dáng vẻ này của con, sau đó lại tiếp tục nhiệm vụ gian nan này.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn: “Nam thần ơi, mau nhìn bên kia kìa!!!”
Lục Phỉ quay đầu nhìn về hướng họ chỉ thì thấy một con gấu trúc đang đi đến chỗ cái sọt của anh. Anh vội vàng chạy đến, nhưng cuối cùng vẫn không bì được với tốc độ của gấu trúc…
Một tiếng “Rầm” vang lên, đám lá rơi lả tả khắp đất trời.
“…” – Lục Phỉ cạn lời với con gấu trúc lại chui tọt vào sọt luôn rồi.
Lục Hạo thấy vậy liền bước đến, cười với con gấu trúc đang lăn qua lộn lại trong sọt và nói: “Chúng ta phải quét thêm lần nữa rồi ba ơi!”
Anh nhìn thoáng qua thằng bé, giờ con đang cười trên nỗi đau của anh đấy ư?
Thế là, anh hỏi ngay: “Cây chổi của con đâu?”
Bé chợt hoàn hồn, nhìn qua bé gấu trúc và nói: “… Bị bé gấu trúc lấy mất rồi ạ.”
Tuy nó rất dễ thương, nhưng sao nó cứ muốn lấy đồ của bé hoài vậy nhỉ?
Anh nhìn đám gấu trúc lăn qua lộn lại xong liền nói với con: “Con ở đây canh chừng bọn nó, khi nào chúng nó có hành động gì thì báo cho ba biết nhé?”
Nếu nhóm gấu trúc vẫn cứ phá phách như vậy thì không biết đến khi nào họ mới dọn xong nữa.
Bé nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Lục Phỉ tiếp tục quét dọn, còn Lục Hạo nghiêm túc giám sát đám gấu trúc.
Rất lâu sau, Lục Phỉ mới quét sạch sẽ toàn bộ. Gương mặt điển trai kết hợp với bộ quần áo lao động lấm lem khiến anh chẳng còn vẻ lạnh lùng như bình thường nữa.
Anh nói với con: “Giờ ba sẽ quét ở đây, con tránh ra kẻo bụi.”
Nếu họ không “xử lý” hai con gấu trúc này thì không thể nào quét sạch được cả.
Bé nghiêm túc cổ vũ: “Ba cố lên!”
Anh vội bước đến đổ con gấu trúc trong sọt ra. Nó lăn quay một vòng, sau đó ngồi dậy và bò đến chỗ cái sọt.
Thấy vậy, anh liền nhanh tay đổ hết đống lá ra và ném cái sọt xa tít ngoài kia. Anh cứ tưởng làm vậy thì nó sẽ đi khỏi đây, ai dè nó lại cứ ngồi im lìm trong đống lá…
Nhân viên chăm sóc xấu hổ đáp: “Con gấu này rất thích lá rụng.”
Lục Phỉ nhìn con gấu trúc lăn qua lộn lại trong đống lá, nghĩ thầm sao gấu trúc lại còn khó đối phó hơn thằng con hay cáu kỉnh của mình vậy trời?
Người quay phim bật cười trước dáng vẻ chịu thua của nam thần trước đám gấu trúc dễ thương lại không kém phần tinh nghịch này.