Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Người Đàn Ông Bước Vào Thời Kỳ Mãn Kinh Trước Thời Hạn
Hạ Tịch Quán: “…”
Lúc này thím Triệu đã chạy tới, một tay bịt cái miệng nhỏ của Tiểu Dịch Dịch, tiên sinh cũng thật là, ở trước mặt cô giáo Hạ còn không đàng hoàng, còn nói cô giáo Hạ là cún nhỏ không nghe lời, cũng không sợ tiểu thiếu gia học xấu theo anh.
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh nói bậy đó, chúng ta mau để cô giáo tiên nữ đo độ đi.” Thím Triệu nhanh chóng dời trọng tâm câu chuyện.
Lần này Hạ Tịch Quán hận không thẻ tìm một cái động để chui.
Lục Hàn Đình vào thư phòng, anh đang phê duyệt văn kiện.
Anh ngồi trên chiếc ghế da màu đen, hai ngón tay thon dài kẹo điếu thuốc lá, ngọn lửa đỏ thắm nhảy nhót qua lại, khói lượn lờ mơ hồ mi tâm đang chau chặt, lúc hút thuốc lá ở độ tuổi , vẻ đàn ông chết người của Lục Hàn Đình vẫn rất nặng.
Tâm tình không tốt của Lục Hàn Đình đều viết ở trên mặt, vì anh tuy đang nhìn văn kiện, nhưng anh phát hiện anh lại không đọc nồi một chữ trong văn kiện.
Đầy đầu đều là gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán.
“Bốp” một tiếng, anh nặng nề khép văn kiện lại, ngậm điều thuốc lá ở trên môi mỏng, anh mở điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi qua, hỏi rất trực tiếp: “Tắm chưa?”
Tin nhắn gửi đi thành công.
Vậy mà đợi một hồi cũng không thầy hồi âm!
Cô lại không để ý tới anh!
Lục Hàn Đình dập tắt mẫu thuốc lá trong gạt tàn thuốc sau đó đứng dậy, ra thư phòng thẳng đến phòng cho khách, thế nhưng đi ngang qua phòng Tiểu Dịch Dịch, anh nhanh chóng nghe được giọng nói trong veo của Hạ Tịch Quán.
Hai mẹ con chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Lục Hàn Đình nhìn con trai mình, anh có thể cảm giác rõ được từ khi Hạ Tịch Quán xuất hiện trong cuộc sống của con trai, thằng con trai lạnh lùng của anh liền thích cười rồi, cả người hoạt bát như tỏa ra ánh nắng.
Lục Hàn Đình lại nhìn về phía Hạ Tịch Quán, thảo nào cô chưa trả lời tin nhắn của anh, cô tắm cho con trai, căn bản cũng không mang điện thoại theo, đã sớm quên anh sạch sành sanh rồi.
Bây giờ nhìn Hạ Tịch Quán mặt cười mày cong với con trai, cười rộ lên đẹp đến ngây người như thế, Lục Hàn Đình liền mím môi mỏng, anh đột nhiên cảm giác bản thân lại không bằng một thằng nhóc ba tuổi.
Vừa rồi Tiểu Dịch Dịch làm ướt váy cô, nhất là nơi trước ngực đó đã ướt một mảnh, Lục Hàn Đình nhanh chóng không vui nhíu mày kiếm lên.
Anh xoay người, đi ra.
Lúc này trong hành lang đúng lúc gặp thím Triệu, thím Triệu nói: “Tiên sinh.”
Lục Hàn Đình liếc thím Triệu, lạnh lùng nói: “Bảo Lục Thần Dịch tắm nhanh lên một chút, tắm mau rồi ngủ!”
Nói xong, Lục Hàn Đình liền vào phòng mình.
Thím Triệu bị quãng một mặt oán khí quả thực sợ ngây người, bà nhìn bóng lưng đi xa của tiên sinh nhà mình, cô giáo Hạ nói quả nhiên không có sai, người đàn ông bước vào thời kỳ mãn kinh trước hạn này, tâm tình sao lại quá sớm nắng chiều mưa.