Chương : Vậy Mà Cô Chẳng Chút Đoái Hoài Đến Anh
Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, cô không thích xưng hô “Lục tiểu thái tử” của Tống Phỉ Phỉ với Tiểu Dịch Dịch, nhưng cô cũng không nói gì: “Được, chúng ta lúc rảnh rỗi trò chuyện tiếp.”
Hạ Tịch Quán mang Lục Thần Dịch đi.
Đi tới bên ngoài, Lục Thần Dịch ngẳng khuôn mặt nhỏ.
phần điêu ngọc trác kia nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô giáo tiên nữ, con không thích cái cô Phỉ kia.”
Hạ Tịch Quán dí dỏm nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Suyt, Dịch Dịch, chúng ta không thể nói xấu sau lưng người khác, nhưng thật trùng hợp, cô Hạ cũng không quá ưa cô Phỉ kia.”
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
Buổi tối, tập đoàn Lục thị.
Tập đoàn Lục thị kéo dài qua nhiều lục địa và ảnh hưởng đến huyết mạch kinh tế của một thời đại. Nó sừng sững và sang trọng trên mây để mọi người ngước nhìn.
Trong phòng họp VIP cao cấp trên tầng , tất cả các giám đốc đều đã đến họp, đang báo cáo doanh thu quý này.
Lục Hàn Đình ngồi ở chủ vị, hôm nay anh mặc áo sơmi xám lạnh quần tây đen, cổ đeo cà- vạt, gương mặt góc cạnh lộ ra vẻ sát phạt sắc bén của bậc đề vương thương giới và vẻ thành thục mê người nam tính.
Nhưng buổi họp lần này lòng Lục Hàn Đình có chút không yên, anh sắc mặt nhàn nhạt, ngón tay thon dài thường xuyên chọt chọt vào điện thoại của mình, không biết muốn nhìn thứ gì.
Ban hội đồng len lén nhìn sắc mặt anh, không dám thở mạnh.
Lúc này Lục Hàn Đình cụp mắt xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn tám giờ, anh đứng lên: “Cuộc họp đến đây kết thúc, tất cả giải tán đi.”
Lục Hàn Đình cầm văn kiện trong tay, nhắc chân dài rời đi.
Đẩy cửa phòng làm việc chủ tịch ra, Lục Hàn Đình đi vào, câm văn kiện trong tay ném lên bàn làm việc, anh giơ tay tháo cà-vạt, động tác lưu loát lại lộ ra vẻ lười biếng.
Anh ngồi xuống, cái mông để tựa vào đường biên bàn làm việc, thân thể đồ sộ hơi khom lại, lại toát ra vẻ cường tráng đẹp mắt không tả được.
Lục Hàn Đình lại cầm điện thoại lên, anh lướt đến phần thông báo và tin nhắn, bên trong đều trống không.
Hạ Tịch Quán đến một tin nhắn cũng chẳng gửi.
Với tình huống như tối qua anh tức giận đập cửa đi, sáng sớm cô nên gửi tin tới, xin lỗi anh chứ…
Vậy mà cả ngày hôm nay điện thoại của anh chẳng có cái khỉ gì.
Lục Hàn Đình ném điện thoại lên bàn làm việc, trong lồng ngực tràn ra lệ khí khiến anh cảm thấy phiền muộn.
Lục Hàn Đình không cảm thấy tối hôm qua mình làm gì sai, anh nhìn mu bàn tay mình, nhìn này, tối hôm qua cô đánh anh, con trai cắn anh, cắn sắp bật máu, cô lại không chút đoái hoài nào đến anh.
Anh lúc đó thực sự rất tức giận nhưng không đành lòng cho động đến hai mẹ con, anh vẫn chờ tin nhắn của cô, đợi cô tới dỗ anh.
Nhưng anh cảm giác mình hoàn toàn bị ném qua một bên, không ai quan tâm anh!
Lục Hàn Đình mím môi mỏng, lại cầm điện thoại lên, anh bắm số điện thoại chung của nhà trẻ.
Chuông reo hai lần, sau đó được nhận, giọng nói ngọt ngào của Tống Phï Phï truyền tới: “Chào quý phụ huynh, đây là nhà trẻ XX, xin hỏi quý vị muốn tìm ai”
Không phải Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, trầm thấp cất tiếng: “Tôi tìm cô giáo Hạ Tịch Quán của Lục Thần Dịch.”
Đầu dây bên kia là Tống Phỉ Phỉ nhận, khi Tống Phi Phï nghe được chất giọng như rượu quý nước Pháp đã ủ lâu kia, trái tim cô ta liền khẽ động.
Chất giọng này quá hay, quả thực có thể khiến lỗ tai người ta mang thai.
Lục Thần Dịch…
Người này tìm Lục tiểu thái tử, lẽ nào… anh chính là chủ tịch hiện tại của Lục gia, đệ nhát tài phiệt Lục Hàn Đình?
Trời ạ.
Tống Phỉ Phi mới bị Lục Thần Dịch ghét bỏ, không ngờ vừa quay đầu lại may như vậy, lại nhận được cuộc gọi từ Lục Hàn Đình.
“Xin hỏi anh là bố của Tiểu Dịch Dịch sao? Cô giáo Hạ không ở đây, anh có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi vừa tới nhà trẻ, cũng là cô giáo đảm nhiệm của Tiểu Dịch Dịch, tôi tên Tống Phi Phi.”