Chương : Lục Hàn Đình Nói, Cút Ngay!
Ánh mắt đỏ sậm Lục Hàn Đình khẽ nhắm lại, thiếu chút nữa thì đã quên cô đến kỳ.
Khuôn mặt anh xụ xuống vài phần, mất hứng nói: “Hôm qua ở phòng bếp tôi chưa kiểm tra, giờ kiểm tra thử.”
Lục Hàn Đình đè xuống, đẩy váy ngủ cô lên, rất nhanh da thịt như bánh kem của cô bại lộ trong không khí, cô bỗng chốc rùng mình.
Hạ Tịch Quán bây giờ rất ám ảnh với chuyện này, thân thể của anh đã cứng lên, giống như một khối đá: “Lục Hàn Đình, anh buông, buông tôi ra!”
Bên ngoài, thím Triệu nghe được động tĩnh trên lầu nên lên lầu, đi tới bên cửa phòng dành cho khách.
Trong phòng có thanh âm đứt quảng truyền ra: “Đau… đau quá… anh làm tôi đau quá, Lục Hàn Đình, buông ra, anh có phải điên rồi không? Tôi không tiện cơ mà…”
Giọng Hạ Tịch Quán như sắp khóc.
Thím Triệu cả kinh, lúc này ý thức được cái gì, tiên sinh trễ như thế mới về, vừa về liền vào phòng cô giáo Hạ, không biết muốn làm chuyện gì, cô giáo Hạ hiện tại đang tới kỳ, tiên sinh này…
Làm hạ nhân vốn không có tư cách quản chuyện chủ nhân, nhưng thím Triệu cũng không nhìn nổi, phụ nữ tới kỳ mà còn làm, sau này phải đến khoa phụ khoa đấy!
Thím Triệu nhanh chóng giơ tay lên gõ cửa: “Tiên sinh, tiên sinh, bây giờ cơ thể cô giáo Hạ không tiện, ngày hôm qua còn đau bụng, tiên sinh cậu mau ra đây! Cậu không thể làm bậy!”
Trong phòng, Hạ Tịch Quán nghe được tiếng thím Triệu, khuôn mặt tuyệt sắc đỏ trắng đan xen: “Lục Hàn Đình, mau buông, thím Triệu tới rồi kìa, đừng như vậy, anh như vậy sau này tôi sao có mặt mũi gặp người ta?”
Thím Triệu nhất định biết anh đang làm gì, da mặt anh rất dày, bình thường đều ở công ty, không cảm thấy gì, nhưng mỗi ngày cô lại luôn ở cạnh thím Triệu.
“Òn ào gì hả? Không được quấy! Lục Hàn Đình khàn khàn mắng cô một câu.
Hạ Tịch Quán không lên tiếng, anh như vậy thật đáng sợ, tròng mắt trong vắt đen láy của cô nhanh chóng đo đỏ, viền mắt hồng hồng nhìn anh, lại toát ra vẻ động lòng người khó tả.
Lục Hàn Đình luyến tiếc dời ánh mắt khỏi khuôn mặt nhỏ của cô, trước đây cho tới bây giờ anh Lục Hàn Đình, chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình có thể mê luyến dung mạo một người phụ nữ đến như vậy, anh thừa nhận cô bây giờ làm cho cực kỳ động tâm.
Lục Hàn Đình khẽ rủa một tiếng, sau đó động thủ tháo dây lưng đồ ngủ.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ý thức được anh muốn làm gì, anh không phải thật sự điên rồi đấy chứ?!.
“Lục Hàn Đình, anh buông ra, tôi không muốn!”
Hạ Tịch Quán dùng sức giãy giụa, hai tay nhỏ bé rút về, nắm đắm nhỏ đập trên vai anh.
Thím Triệu không ngừng gõ cửa: “Tiên sinh, mong cậu chú ý đên cơ thể cô giáo Hạ, tuổi cô giáo Hạ còn nhỏ, cậu làm âu như vậy…”
“Choang” một tiếng, Lục Hàn Đình vươn tay bắt cái gạt tàn thuốc trên tủ giường, dùng sức đập vào cửa phòng: “Cút!”
Anh không nhịn được rống lên một câu.
Thím Triệu toàn thân run lên, vã cả mồ hôi lạnh, bà biết ông chủ mình đã lên cơn.
Thím Triệu nhanh chóng ngậm miệng.
Trong phòng, âm thanh ồn ào rung chuyển chói tai, dây thần kinh Hạ Tịch Quán chấn động, chỗ hôm qua mới khâu mấy mũi cũng bắt đầu đau đớn.
Cô dưới thân anh dần dần lạnh băng cứng ngắc, sau đó cô vươn tay sờ, mò tới đèn bàn.
Hạ Tịch Quán cầm đèn bàn lên, trực tiếp nện trên đầu Lục Hàn Đình.
Lại “choang” một tiếng, Lục Hàn Đình bị đập trúng.
Dây lưng đồ ngủ đã bị kéo xuống, lộ ra vòng hông rắn chắc, anh trong chốc lát không phòng bị, bị Hạ Tịch Quán đập trúng.
Mẹ nó!
Lục Hàn Đình nhanh chóng buông lỏng cô ra, đứng thẳng người lên, anh vươn tay sờ một cái, máu một tay.
Cô vậy mà đập anh đến chảy máu.
Được giải thoát, Hạ Tịch Quán nhanh chóng bò đến giữa mặt giường, hai tay nhỏ bé ôm chính mình, vẻ mặt phòng bị theo dõi anh.
Rất nhanh, cô cũng nhìn thấy anh chảy ra máu.
Con ngươi trong vắt của cô co rụt lại.
Lúc này Lục Hàn Đình nhắc mí mắt anh tuấn lên, toàn bộ tình cảm nóng bỏng nơi đáy mắt bỗng chóc như thủy triều thối lui, chỉ còn sót lại u ám rét lạnh âm trầm.
Liếm đôi môi khô khóc, anh nhàn nhạt nhếch môi, sau đó nhìn thẳng cô: “Làm cái gì thế, hả?”
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, nhưng anh đừng chạm vào tôi mà…”
Nhìn Lục Hàn Đình bị thương, trái tim Hạ Tịch Quán như bị siết chặt, cô nhìn đôi tay nhỏ run rẩy của chính mình, không phải, cô không phải cố ý, cô sao nỡ tổn thương anh.
Thế nhưng, cô thật không có cách nào cùng anh làm loại chuyện thân mật này.
Lục Hàn Đình đứng dậy xuống giường, anh đi tới tủ quần áo, lựa áo sơ mi đen, cởi đồ ngủ ra, sau đó động tác ưu nhã mặc áo sơmi vào người, lại mặc chiếc quần tây màu đen lên, cài thắt lưng.
Anh như là một người đã thay đổi, chẳng còn là người đàn ông trằm mê trong tình dục kia nữa.
Hiện tại anh là bậc đế vương của giới thương nghiệp, giở tay nhắc chân đều tản ra một loại thâm trầm nội liễm, khí tràng sát phạt bạc tình cường đại, khiến người ta vì thế mà choáng váng.
Mặc quần áo xong, không có ai thay quần áo mà lại ngăn nắp như anh cả. Lục Hàn Đình đi tới bên giường, từ trên cao nhắc cằm Hạ Tịch Quán lên, khóe môi mỏng lạnh móc ra đường vòng cung nghiền ngẫm như có như không, anh cười nhẹ nói: “Tôi sai rồi.”
Gì cơ?
Hạ Tịch Quán không hiểu ý anh, tư thế bây giờ của cô chỉ có thể nhìn lên anh.
Anh tại sao lại nói mình sai rồi?
“Hạ Tịch Quán, tôi nghĩ cô đang chơi lạt mềm buộc chặt, cố ý câu dẫn ra hứng thú, của tôi đối với cô. Nhưng thì ra tôi sai rồi, cô căn bản đang lập đền thờ trinh tiết, cô thực sự không muốn để cho tôi chạm vào, vì Tô Hi thủ thân như ngọc.”
Lục Hàn Đình đầu lưỡi đỉnh vào hàm phải, bật ra nụ cười thật tháp: “Được thôi, có hái dưa xanh dưa cũng không ngọt, Lục Hàn Đình tôi thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, cô xem lại mình đi, ở trên giường cứng đờ như khúc gỗ, vô vị nhàm chán, không hề giống những phụ nữ khác biết hầu hạ tôi.”
“Cô không phải một mực chờ mong tôi ngủ ngán cô sao, chúc mừng cô, rốt cục cũng như nguyện, tôi đã ngủ chán, hiện tại cút khỏi biệt thự tôi ngay, kể từ ngày mai trở đi cô cũng sẽ không được gặp con trai Lục Thần Dịch của tôi nữa, nghe rõ chưa?”
Cả người Hạ Tịch Quán như bị đẩy vào trong vực sâu, anh không cho phép cô gặp Dịch Dịch nữa rồi.
Lần này anh nghiêm túc.
Bởi vì cô dùng đèn bàn đập anh, anh thật sự tức giận rồi.
“Lục Hàn Đình, anh không thể như vậy, Dịch Dịch chẳng mấy chốc sẽ nói được()!”
() Chỗ này mình nói một chút tránh cho mọi người hiểu nhằm ý tác giả, lúc Lục Thần Dịch nói chỉ là khẩu hình miệng, mọi người dựa vào đó mà đoán ý của cậu bé, chứ cậu bé chưa hề nói được.
“Cho cô thời gian, cút ngay bây giờ, lập tức biến mắt khỏi mắt tôi!” Lục Hàn Đình bạc tình mắp máy đôi môi mỏng, hạ lệnh đuổi khách.
“Tôi không đi, tôi sẽ không đi.”
“Ha ha, được thôi, Lục Hàn Đình tôi luôn luôn phóng khoáng với phụ nữ, dù nói thế nào cô cũng đã ngủ với tôi vài ngày, biệt thự này cho cô, hiện tại tôi liền dẫn Lục Thần Dịch rời đi!”