Chương : Bà Là Bức Họa Đẹp Nhất Trong Mắt Ông
Mấy nhân viên được Tiểu Bì Bì nói như vậy liền mở cờ trong bụng, “Cục sữa ơi, tới đây, chị mời em ăn kẹo này.”
“Cục sữa ơi, chị mời em uống trà sữa nhé.”
Vài nhân viên bỏ đồ ăn ngon vào trong tay Tiểu Bì Bì.
Tiểu Bì Bì ở trong lòng thở dài một cái, đám phụ nữ này a, chính là dễ dụ như vậy đó.
Đều nói phụ nữ là sinh vật khó hiểu và khó lý giải nhất trên đời này, nhưng với Tiểu Bì Bì, giải quyết phụ nữ là việc rất dễ.
Cậu còn nhỏ tuổi như thế, cuối cùng vẫn ứng phó được tất cả.
Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại Tiểu Bì Bì phát ra tiếng cảnh báo.
Tiểu Bì Bì nhanh chóng lấy điện thoại ra, ngày ấy sau khi giao phong với Lục Thần Dịch, cậu liền theo dõi ID của Lục Thần Dịch, hiện tại điện thoại báo Lục Thần Dịch ở gần đây.
Nguy rồi, anh cả tới!
Anh cả này nhát định là đến vì bà nội!
Tiểu Bì Bì chọt nhảy từ trên ghế salon xuống, cậu muốn báo cho Liễu Anh Lạc bên trong gian thay đồ, nhưng rất nhanh bước chân cậu dừng lại, lại thay đổi chủ ý.
Tiểu Bì Bì xoay người liền đi ra bên ngoài, vừa đi vừa bám một số điện thoại.
Nhạc chờ reo một lần sau đó được nhận, tiếng nói Tô Hi ôn nhuận ung dung truyền tới: “Bì Bì, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu Tô Hi, con không có chuyện thì không thể gọi điện thoại cho cậu ạ?”
“Không có chuyện con sẽ gọi điện thoại cho cậu sao?” Tô Hi hỏi ngược một câu.
“Cậu Tô Hi, cậu mau tới đây, mang bà nội đi, Lục Thần Dịch mang người đánh tới rồi, nếu như cậu đến muộn, bà nội sẽ lộ đó.”
Đầu bên kia Tô Hi im lặng: “Sao con không mang bà nội rời đi?”
Tiểu Bì Bì giảo hoạt cười nói: “Bởi vì, con muốn nhân cơ: hội gặp mặt anh cả con.”
…” Tô Hi trực tiếp cúp điện thoại.
Tiểu Bì Bì đi tới lầu hai, cậu đứng ở lan can thủy tinh nhìn xuống dưới, rất nhanh, thân ảnh một lớn một nhỏ xông vào tầm mắt cậu, Lục Tư Tước mang theo Lục Thần Dịch tới.
Chọt nhịp tim Tiểu Bì Bì đập rộn lên, loại cảm giác tâm linh cảm ứng này lại đến nữa rồi, cậu nhìn về phía Lục Thần Dịch, hôm nay Lục Thần Dịch mặc áo sơ mi trắng quần yếm, cổ áo còn thắt một cái nơ, mười phần thân sĩ quý tộc, đương nhiên khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia vẫn lạnh lùng, chỉ mới ba tuổi đã có khí thế băng sơn tổng tài rồi.
Đây chính là anh cả cậu?
Vì sao anh cả và chú kia giống nhau như đúc?
Tiểu Bì Bì đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lục Hàn Đình, Lục Thần Dịch… thì ra bọn họ là người một nhà a, là bố con.
Vậy chú đẹp trai Lục Hàn Đình chính là bố của cậu và Tinh Tỉnh?
Trong chốc lát Tiểu Bì Bì khó tiếp thụ, ở trong lòng cậu, bố đã chết, ai ngờ bố đột nhiên sống dậy.
Dưới lầu, Lục Tư Tước cảm giác Lục Thần Dịch bên người đột nhiên dừng bước, ông mở miệng: “Dịch Dịch, sao con không đi?”
Lục Thần Dịch nhìn điện thoại: “Có người quấy nhiễu tín hiệu của con, tín hiệu ban đầu bị ngắt ở đây rồi.”
Nói xong Lục Thần Dịch ngắng đầu, vừa rồi khi cậu đến gần đây, cũng cảm giác nhịp tim của mình gia tốc, dường như từ nơi sâu xa có vật gì đang kêu gọi cậu, ngày ấy ở sân bay, cậu cũng có qua cảm giác tương tự, chỉ là cảm giác lần này so với sân bay lần kia càng thêm mãnh liệt.
Lục Thần Dịch ngẳng đầu, nhìn về phía lầu hai, lập tức liền thấy Tiểu Bì Bì trên lầu.
Hai cậu nhóc đều là phán điêu ngọc trác, chỉ số lQ cao đến biến thái, hiện tại bồn mắt nhìn nhau.
Lục Thần Dịch chậm rãi híp đôi mắt to như quả nho, lộ ra vài phần lãnh ý sắc bén.
Lúc này Tiểu Bì Bì trên lầu xoay người, trực tiếp biến mắt.
“Ông nội, bà nội ở gần đây, tự ông tìm đi, con đi tìm một người.” Lục Thần Dịch bỏ lại những lời này, nhanh chóng đuổi lên lầu hai.
Lục Tư Tước nhìn về phía lầu hai, người có thể làm nhiễu tín hiệu của Dịch Dịch, trừ cậu ra chỉ có Bì Bì, không ai có thể làm được.
Đứa cháu thứ hai của ông xuất hiện, vậy người ông muốn tìm nhất định ở nơi này.
Lục Tư Tước quét mắt vào tiệm nữ trang, sau đó chạy vào.
Nhân viên bên trong nhanh chóng nhiệt tình tiền lên chào đón: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần phải mua gì ạ?”
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tư Tước nhàn nhạt quét quanh quầy chuyên doanh, bên trong cũng không có người đang mua quần áo, cũng không có thấy thân ảnh ông đã tìm nhiều năm kia.
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng kéo khóa nhỏ nhẹ, như là có người đang thay quần áo, Lục Tư Tước quay đầu, lúc này đưa mắt tập trung trên gian phòng thay đồ.
Bây giờ cửa phòng thay đồ đóng chặt, không thể nhìn thầy bên trong, nhưng cửa hở nửa đoạn, ánh mắt Lục Tư Tước dời xuống, rơi vào cặp chân đẹp lộ ra kia.
Đó là một đôi chân cực kỳ xinh đẹp, thon thả, trắng nõn, phía dưới đi đôi giày cao gót màu rượu vang vốn là màu sắc mà thiếu nữ không lựa chọn, lộ ra vài phần dịu dàng yên tĩnh của năm tháng.
Lục Tư Tước đi tới trước cửa phòng thay đồ, chậm rãi dừng bước, một khắc như thế dường như cả thế giới tĩnh lặng, hết thảy đều trở nên tốt đẹp.
Nhiều năm như vậy bên cạnh ông không phải không có qua lại với phụ nữ, phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhào vào người ông, thế nhưng ông không chút hứng thú nào, Liễu Anh Lạc biến mất trọn hơn hai mươi năm, ông cũng canh suông nước nhạt nhiều năm như thế. Hầu hết thời gian ngay cả chính ông cũng hoài nghỉ thân thể của mình có khuyết điểm, kẻ mới ném thử tư vị ái tình thuở thiếu thời ở phòng Kiều không biết tiết chế, lại cám dục thành như vậy.
Hiện tại Lục Tư Tước cảm giác thân thể mình đang thức tỉnh, chỉ nhìn cặp chân đẹp kia, ông đã cảm thấy dục niệm áp chế nhiều năm như dời sông lấp bể cuộn trào mãnh liệt kéo đến.
Lục Tư Tước im lặng trong chốc lát, sau đó vươn tay, đẩy cửa phòng thay đồ ra.
Hơn hai mươi năm, ông đã sớm quên mắt dáng vẻ xuân sắc tươi đẹp động nhân nhất của bà, nên cũng không thể nào tưởng tượng được bà của hơn hai mươi năm sau, giữa dòng chảy thời gian chảy trôi sẽ biến thành bộ dáng gì.
Lục Tư Tước ngẳng đầu nhìn lại, muốn nhìn bà.
Thế nhưng, rất đáng tiếc, trong phòng thay đồ trống rỗng, không một bóng người.
Liễu Anh Lạc biến mắt rồi. Truy cập vào truyen.one xem thêm nhiều truyện hay nhé cả nhà!
“Gì thế này, chuyện gì xảy ra, người bên trong đâu rồi?”
Nhân viên đều sợ ngây người, ban ngày ban mặt mà có người bốc hơi ngay trước mắt.
Lục Tư Tước xoay người rời đi, ông lấy điện thoại di động ra: “Lập tức phong tỏa cao ốc XX, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào…”
Lục Tư Tước lời vẫn chưa nói hết, ông ngẳng đầu, qua cửa sổ sát đất thấy được rõ ràng ở đường cái đối diện có hai người đang đi qua, Tô Hi toàn thân áo đen, che ô, bước chân anh ta mềm mại, khí chát lại càng thêm tiên khí hơn so với ba năm trước.
Bên cạnh Tô Hi còn có một người, Liễu Anh Lạc!
Lục Tư Tước chậm rãi để điện thoại xuống, ánh mắt của ông rơi trên người Liễu Anh Lạc, khó dời đi nửa phản.
Một Liễu Anh Lạc hơn hai mươi năm trước tài hoa kinh diễm toàn bộ Đề Đô, Liễu Anh Lạc của hai mươi năm sau, mặc trên người chiếc sườn xám thanh nhã, sườn xám hoàn mỹ tôn lên đường cong uyên chuyển của bà, khí chất tựa như một U Lan giữa trời không, toát lên sự nền nã từ trong cốt nhục của các cô gái đến từ vùng Giang Nam, cứ như vậy xông vào đáy mắt ông, trở thành bức họa đẹp nhất trong mắt Lục Tư Tước.