Chương :
Lục Hàn Đình cúi đầu, môi mỏng tiến tới vành tai trắng như tuyết của cô, đè tháp tiếng nói nói: “Đêm nay đến chỗ tôi, đừng về.”
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, anh lại… muôn cô đên chỗ của anh qua đêm.
Hạ Tịch Quán cũng không phải kiểu “ngốc bạch điềm”
nữa, Lục Hàn Đình muốn cô ở qua đêm, cô còn sẽ không ngốc đến cho là anh là muốn cùng cô đắp chăn thuần khiết nói chuyện phiếm từ mây trăng cho tới nhân sinh triết học, không hề làm gì.
“Không được…” Hạ Tịch Quán vừa nghĩ tới bây giờ mình đang bị anh chế trụ, nên liền mềm nhũn cất tiếng: “Lục Hàn Đình, bây giờ anh muốn phụ nữ nào mà chẳng có, anh có thể đừng làm khó dễ tôi không… tôi hiện tại có sứ mạng và trách nhiệm của mình, chuyện Hiên Viên Kiếm liên quan đến Lan Lâu phục hưng, anh nhất định không thể nói cho Thượng Quan Húc, hơn nữa việc này anh đừng tham dự hay không, anh trở về Đề Đô đi…”
Nhìn đôi môi đỏ mọng cứ mở mở khép khép lại của cô chỉ muốn đuổi anh đi, Lục Hàn Đình trực tiếp dùng sức hôn lên môi cô.
Anh hôn rất kịch liệt, cố ý để cho cô khó chịu, Hạ Tịch Quán nhanh chóng cảm thấy hô hấp bị đoạt, hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh trên người anh trong nháy mắt tập kích đến.
Ưm.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra.
Lục Hàn Đình nắm chặt vòng eo nhỏ của cô, không chịu buông tay, giữa lúc môi lưỡi dây dưa anh tràn bật tiếng khàn khàn: “Đêm nay đến chỗ tôi đi, nhé? Cô rời khỏi Đề Đô đã lâu, tôi chưa từng có người phụ nữ nào trong một khoảng thời gian rồi, muốn…”
Là thật sự muốn.
Vừa rồi ở trong vương cung, cô giống như một mèo con trốn bên chân anh, còn phả ra hơi nóng lên địa phương nhạy cảm của anh, khi đó hông của anh đã tê rần.
Hạ Tịch Quán tránh lung tung khỏi nụ hôn hừng hực lại xâm lược mười phần của anh, cô đang suy nghĩ miên man, cô rời khỏi Đế Đô cũng chưa được mấy ngày, anh làm sao lại như thế chứ?
“Lục Hàn Đình, anh buông tôi ra.”
Nụ hôn Lục Hàn Đình rơi xuống mái tóc dài của cô trên, mê luyến ngửi mùi hương trên tóc cô: “Lên xe tôi.”
“Không muốn.”
Hạ Tịch Quán tại giấy giụa trong lòng anh, biên độ động tác rất nhỏ, không dám chọc giận anh, tránh anh lại nói chuyện Hiên Viên Kiếm ra, Lục Hàn Đình cũng cảm giác cô đang nửa chóng cự, nửa nghênh đón, thân thể như rắn nước cọ xát thân thể rắn chắc của anh, bắn ra tia điện.
Anh muốn cô ôm ngang lên, trực tiếp đưa lên xe mình, sau đó đưa cô về nhà.
Về nhà cũng được, nhưng đi ngang qua khách sạn thuê phòng cũng được, nói chung muốn hung hăng ném cô vào trên giường lớn.
Vừa lúc đó, xì xì xì, Lục Hàn Đình cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, như thể có nước lạnh phun trên người anh.
Rất nhanh bên tai liền truyền đến âm thanh non nớt: “Chú đẹp trai, bắt nạt phụ nữ không bản lĩnh chút nào đâu, mau buông mẹ ra.”
Lục Hàn Đình cứng đò, anh nhanh chóng xoay người, Tiểu Bì Bì xông vào trong tầm mắt của anh.
Tiểu Bì Bì tới, hiện tại cầm trong tay một khẩu súng đồ chơi, vừa rồi chính cậu phun nước lên người Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình nhìn Tiểu Bì Bì, con ngươi hơi co rụt lại, là cậu nhóc này, chính là cậu nhóc anh ở sân bay gặp được.
Cậu nhóc này ngay lần đầu tiên gặp mặt đã chỉa súng vào buồng tim anh, bảo anh giơ hai tay lên.
Mẹ…
Lục Hàn Đình quay đầu, nhìn Hạ Tịch Quán bên người: “Thằng nhóc này là con trai cô?”
Hàng mi mảnh dài của Hạ Tịch Quán khẽ rung động, cô thật không ngờ một Tiểu Bì Bì xuất quỷ nhập thần lại đột nhiên xuất hiện, còn chạm mặt bó ruột Lục Hàn Đình.
“Bì Bì, sao con lại tới đây?” Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy tới, ôm lấy Tiểu Bì Bì, bảo vệ Tiểu Bì Bì ở trong ngực của mình, chặn ánh mắt của Lục Hàn Đình.
Mi tâm anh tuần của Lục Hàn Đình dâng lên một tầng khói mù sương lạnh, hiện tại Hạ Tịch Quán khẩn trương che chở Tiểu Bì Bì như vậy, đối với anh tràn đầy đề phòng, rất rõ ràng cô rất sợ anh tổn thương con trai của cô.