Chương :
Nghe được giọng của con trai, thân thể cao lớn của Lục Hàn Đình trực tiếp chấn động, cặp mắt đầy tia máu kia cũng từ từ khôi phục thanh tỉnh và lý trí.
“Bố, mẹ sắp không thở được nữa rồi, mau buông mẹ ral”
Tiểu Lục Thần Dịch bảo vệ Hạ Tịch Quán trước mặt, ngẳng đôi mắt sáng lanh lợi nhìn về phía Lục Hàn Đình, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng lại đẹp trai của cậu viết đầy chữ “Stop! Nowl”
Lục Hàn Đình nhìn về phía Hạ Tịch Quán, khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán đã trướng hồng có thể nhỏ máu, con ngươi cũng mắt đi tiêu cự..
Anh đang làm cái quái gì?
Lục Hàn Đình nhanh chóng buông lỏng bàn tay to ra.
Thân thể mềm mại của Hạ Tịch Quán nhỏ như cánh diều đứt dây trực tiếp ngã trên thảm, vừa tiếp xúc được không khí, cô bắt đầu tham lam hít vào từng ngụm từng ngụm.
E rằng hít vào quá gấp, cô sặc đến chảy nước mắt.
“Mẹ! Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tiểu Lục Thần Dịch nhanh chóng vươn tay nhỏ bé giúp Hạ Tịch Quán vỗ vỗ lưng.
Hạ Tịch Quán cảm giác mình tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa rồi một chân cô thực sự bước vào Quỷ Môn Quan, thiếu chút nữa sẽ chết trên tay Lục Hàn Đình.
Hiện tại cô sống lại rồi.
Lúc này chất giọng non nót của Tiểu Lục Thần Dịch truyền tới tai cô “Mẹ… mẹ Cậu đang gọi cô là mẹ!
Hàng mi nhỏ dài củaHạ Tịch Quán run lên, cô khiếp sợ nhìn về phía Bịch Sữa Nhỏ: “Dịch Dịch, con… con vừa gọi cái gì?”
Tiểu Lục Thần Dịch lúc này mới phát hiện mình gọi lỡ miệng, cậu quá lo lắng cho mẹ, hiện tại nếu mẹ đã biết, vậy cậu cũng không cần phải diễn nữa.
“Mẹ, con đã sớm biết mẹ căn bản không phải là cô giáo tiên nữ, mẹ là mẹ của con!” Tiểu Lục Thần Dịch nói rằng.
Hạ Tịch Quán hít vào một tiếng, cô thật sự không ngờ… cô thật không nghĩ đến Bịch Sữa Nhỏ lại đã sớm biết cô là mẹ cậu!
Hiện tại Bịch Sữa Nhỏ một tiếng một tiếng gọi cô mẹ, Hạ Tịch Quán cảm thấy cả trái tim đều mềm nhữn.
TỬ. Dịch Dịch, mẹ là mẹ con!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng kéo Tiểu Lục Thần Dịch về sát lòng mình.
Hai mẹ con ôm nhau, mặt Lục Hàn Đình càng thêm âm trầm, hiện tại Hạ Tịch Quán hơi chật vật, khuôn mặt nhỏ của cô ở tái nhọt lộ ra sắc đỏ không khỏe mạnh, cần cổ mịn màng bị anh bóp hằn cả dấu, dáng vẻ kia nhìn thấy mà giật mình.
Bàn tay to xuôi ở bên người Lục Hàn Đình khẽ run lên, đây là người phụ nữ anh yêu nhất cuộc đời này, người phụ nữ duy nhát, thế nhưng anh lại làm thương tổn cô.
Nhưng nhớ tới sự lạnh lùng tàn nhẫn của cô, tim của anh lại nhanh chóng nguội lạnh, đây cô là tự tìm!
Lục Hàn Đình mắp máy đôi môi mỏng, trầm giọng nói: “Lục Thần Dịch, qua đây, cô ta căn bản không phải là mẹ con, cô ta căn bản không yêu con!”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ôm chặt Bịch Sữa Nhỏ vào trong ngực, chỉ sợ Lục Hàn Đình giống như lần trước cưỡng ép mang Bịch Sữa Nhỏ đi: “Lục Hàn Đình, chuyện giữa chúng ta có thể đừng nói trước mặt Dịch Dịch không…”
“Làm sao, cô sợ? Hạ Tịch Quán, cô đang sợ cái gì? Có phải cô sợ tối nói hết chuyện cô tàn nhẫn thế nào vào ba năm cho Lục Thần Dịch hay không?” Lục Hàn Đình vô tình cắt đứt lời của cô.
Hạ Tịch Quán lắc đầu, nhớ tới ba năm nay cô bị giày vò, còn có sự gian nan cửu tử nhất sinh sinh hạ tam bào thai này, trong hốc mắt hồng hồng nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt: “Không phải, không phải như thế, Lục Hàn Đình, anh có biết gì đâu, anh chẳng biết gì cả.”
Lục Hàn Đình từ trên cao mắt lạnh nhìn xuống cô: “Tôi biết đã đủ nhiều, cho nên cô đừng giả bộ thương cảm lừa gạt Lục Thần Dịch nữa!”
“Tôi không có, Lục Hàn Đình, anh có biết ba năm nay tôi…” Hạ Tịch Quán hiện tại rất muốn nói hết thảy cho anh biết, cô cũng chuẩn bị cần thận rồi.
Thế nhưng Lục Hàn Đình căn bản không cho cô cơ hội, bởi vì anh không muốn nghe, Lục Hàn Đình nhìn về phía Bịch Sữa Nhỏ: “Lục Thần Dịch, hiện tại cho con một cơ: hội, con chọn ở với mẹ con, hay là chọn theo bó?”
Lời này hạ xuống, con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, cô khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình, cô thật không ngờ anh lại sẽ để Tiểu Dịch Dịch lựa chọn.
Nhìn dáng vẻ Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch môi mỏng thành đường vòng cung châm chọc: “Hạ Tịch Quán, có phải từ rất sớm cô đã muốn ở cùng con trai tôi, bây giờ tôi làm vậy không phải là vừa ý muốn của cô à?”
Anh đã xem thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Hạ Tịch Quán hít sâu một hơi, cô không muốn giấu giếm, chuyện của Tiểu Lục Thần Dịch cô cần phải nói với anh: “Lục Hàn Đình, bây giờ anh còn trẻ, về sau anh còn có thể cưới vợ, tôi không muốn để Dịch Dịch ở với mẹ kế.”
Hạ Tịch Quán lời vẫn chưa nói hết, Lục Hàn Đình vươn tay, trực tiếp hất rơi bình hoa trên bàn xuống đất.
Tiếng thủy tinh vỡ nát thanh thúy, bình hoa vỡ tan tành dưới sàn.