Chương :
Sắc mặt Lục Hàn Đình vô cùng tái nhọt, thế nhưng cặp mắt sâu thẳm kia thong dong mạnh mẽ, nhìn cô, anh chậm rãi nhiễm ra ý cười: “Biết bơi không?”
“Cái gì?” Cô không hiểu.
“Hít vào, thở ra, dùng sức bơi.”
Vừa dứt lời dưới, “ầm” một tiếng, hai người rơi vào trong đại dương mênh mông.
Nước biển lạnh thấu xương trong nháy mắt che mắt toàn thân, gần như muốn nuốt chửng người.
Thế nhưng một giây trước khi rơi vào, Lục Hàn Đình đã cố gắng hết sức để giảm bót tác động của cú ngã.
Đầy đầu Hạ Tịch Quán đều là đôi mắt bình tĩnh mạnh mẽ của anh, anh cười nói, hít vào, thở ra, dùng sức bơi.
Cô ra sức vùng vẫy cả hai tay hai chân, “ào ạt” một tiếng vọt ra khỏi mặt nước.
Hạ Tịch Quán bơi lên.
Giây phút hít được không khí mới mẻ, trong đầu Hạ Tịch Quán đều là “sống qua tai nạn”.
Cô vẫn chưa chết.
Vậy mà cô vẫn chưa chết.
Thế nhưng…
Hạ Tịch Quán nhìn bốn phía một chút, rất tối lại rất lạnh, không có người cô muốn tìm.
Lục Hàn Đình đâu?
Anh đâu?
Chẳng lẽ anh đã chết?
Anh bị thương nặng như vậy, rơi mạnh vào đại dương, rất khó để bơi lên.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng chìm vào đại dương, cô ra sức bơi, ở trong biển tìm kiếm thân ảnh cao lớn kia.
Cô tìm cực kỳ lâu, lúc ngồm lên rồi lại trầm xuống phía dưới, nhưng vẫn không tìm được.
Không còn khí lực nữa rồi.
Hai tay hai chân đã đông chết lặng, cô không còn khí lực để đi tìm.
Không tìm được.
Không tìm được, làm sao bây giờ?
Hạ Tịch Quán bơi lên, phóng mắt nhìn, bốn phía đen kịt, giọt nước mắt nóng bỏng rối rít rơi, cô mờ mịt nghẹn ngào kêu tên của anh: “Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình, anh đang ở đâu? Lục Hàn Đình…”
Cô nói, anh thật sự rất đáng ghét.
Lúc cô rơi xuống vực, anh lại nhảy xuống theo cô.
Lúc cô sống, anh lại biến mắt.
Cô rất sợ hãi.