Chương :
“Hạ Tịch Quán, sao cô chưa làm cơm?” Lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, Lục Hàn Đình đi ra.
Lục Hàn Đình đi ra, nhàn nhạt quét mắt sang bác Thẩm và Thẩm Lê, cũng không dừng lại, rất nhanh thì thấy được Hạ Tịch Quán: “Cô ngây ra ở đây làm cái gì?”
Bác Thẩm tươi cười, bà ta nhìn Lục Hàn Đình: “Anh bé Hạ, không biết nhà cậu ở đâu, máy tuổi rồi, có vợ chưa?”
Hạ Tịch Quán sợ ngây người, bác Thẩm này thực sự vừa nóng ruột vừa thẳng thắn, hỏi thẳng Lục Hàn Đình đã có vợ hay chưa.
Khuôn mặt tuấn tú Lục Hàn Đình chẳng chút gợn sóng, anh ngoái đầu nhàn nhạt nhìn bác Thẩm, sau đó đôi môi mỏng phát động: “Tôi có vợ hay chưa liên quan gì đến bà?”
“..” Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình, đây thật là một người dám hỏi, một người dám đối.
Bác Thẩm ngượng ngùng cười: “Anh bé Hạ à, là như vậy, con gái của bác A Lê tháy dáng vẻ cậu phi phàm, vừa gặp đã yêu cậu rồi, nều cậu chưa có vợ vậy con gái bác…”
Không đợi bác Thẩm nói xong, đôi mắt u nhiên Lục Hàn Đình liền rơi vào Thẩm Lê đang thẹn thùng, anh bạc tình nói: “Tôi không có hứng thú với cô, tôi đã có người trong lòng.”
Biểu tình Thẳm Lê thẹn thùng nhanh chóng bị kiềm hãm, dù sao cũng là thiếu nữ, bị Lục Hàn Đình vô tình thẳng thắn cự tuyệt như thế, khuôn mặt xinh đẹp kia trắng nhọt, nước mắt khuất nhục đảo quanh trong hốc mắt .
“Hạ Tịch Quán, đi về.” Lục Hàn Đình xoay người, cũng không quay đầu lại đi vào nhà gỗ.
Ờ.” Hạ Tịch Quán đứng nhìn cũng nhanh chóng đi vào theo.
Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán vô cùng có cốt khí từ chối thịt bác Thâm đưa đến, rất nhanh, hai người nhìn chằm chằm hai chén cơm trắng mà ngắn người.
Lục Hàn Đình từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu tử, ngậm chắc thìa kim cương ra đời, trong nhà đều là đầu bếp năm sao, sinh hoạt vô cùng đẳng cấp, nhìn cơm trắng trước mặt, anh nhíu mày: “Hạ Tịch Quán, cô làm cơm đây đó hả, vậy đồ ăn đâu?”
“Lục tổng, anh chưa nghe nói qua câu phụ nữ có khéo thế nào cũng khó thổi cơm khi không có gạo sao? Không có đồ ăn, lẽ nào tôi có thể biến ra sao?” Hạ Tịch Quán mới không chịu được tính khí đại thiếu gia của người đàn ông này, anh là đại thiếu gia, vậy ai còn chưa phải là một tiểu công chúa chứ?
Lần này Lục Hàn Đình trực tiếp chau chặt mày.
Hạ Tịch Quán cầm đũa lên, tao nhã ăn chút cơm: “Lục tổng, chỗ bác Thẩm có thịt có đồ ăn, sao khi nãy anh từ chối người ta làm gì, hiện tại làm sao để lấy đồ ăn về được đây?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình sắc bén như chim ưng phóng đến mặt cô: “Ý của cô là… bảo tôi hy sinh nhan sắc, dùng mỹ nam kế?”
“Đúng rồi.” Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dù sao ba năm nay Lục tổng phong hoa tuyết nguyệt, hẳn rất am hiểu chuyện chơi bời với phụ nữ.”
“Hạ Tịch Quán, cô nói chuyện sao âm dương quái khí thế hả?”
“Không có.”
“Nếu như tôi nói, ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả, cô tin không?”
Cái gì?
Đôi tay càm đũa của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt cứng đờ, cô khiếp sợ ngắng đầu, mê mang nhìn anh: “Anh…
mới vừa nói cái gì?”
Lục Hàn Đình nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Hạ Tịch Quán, cô thật đúng là biết diễn, néu lỗ tai có vấn đề thì đi khám đi!”
Nói xong, Lục Hàn Đình đứng dậy liền đi ra ngoài.
Anh đi rồi.
Hạ Tịch Quán nhìn bóng lưng anh tuần ấy khuất xa, bên tai cứ mãi lặp lại câu anh mới nói, néu như tôi nói, ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả, cô tin không?
Anh sao?
Nhịp tim Hạ Tịch Quán lập tức liền rối loạn, mặt hồ vốn bình tĩnh như bị anh ném qua một hòn đá nhỏ, tạo nên từng vòng rung động.
Không.
Cô sẽ không tin đâu.
Cô sẽ không quên lần kia anh nhốt cô vào phòng thay quần áo nghe tiếng anh làm tình với người phụ nữ khác, mắy cái này đều là thật.
Anh nhát định là đang lừa cô.
Nhất định thết Hạ Tịch Quán không chờ được Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình ra ngoài vẫn chưa về.
Anh đi đâu rồi?
Hạ Tịch Quán đi tìm Lục Hàn Đình.