Chương :
Đôi mắt Hạ Tịch Quán trong vắt nhìn về phía Thượng Quan Húc, sau đó gật đầu, đúng vậy.
“Như vậy đi, thư phòng tôi có một viên thuốc, chính là chuyên trị giọng nói, hiện tại tôi mang cô tới đó.”
Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng gật đầu: “Được, vậy làm phiền Cửu Lăng vương rồi, tiểu nha hoàn, cô mau đi theo Cửu Lăng vương đi.”
Hạ Tịch Quán nhìn Thượng Quan Mật Nhị, trong tròng mắt sáng rực nhanh chóng lóe lên vẻ thông tuệ duệ quang, tối nay Thượng Quan Mật Nhi rất khác thường, như vội vã thúc cô và Thượng Quan Húc rời đi, không biết Thượng Quan Mật Nhi lại đang tính toán thứ gì.
Lúc này Thượng Quan Húc nói: “Tình Nhỉ cô nương, cô đi theo tôi!”
Hạ Tịch Quán chỉ có thể đi theo Thượng Quan Húc.
Hai người kia vừa đi, Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng nhếch môi, ả quay người về phòng khách.
Trong phòng khách, người làm nữ rót hai chén trà, đang chuẩn bị đưa đến trên lầu trong thư phòng, Thượng Quan Mật Nhi gọi người làm nữ lại: “Trà này là định đưa cho Cửu Lăng vương sao?”
Người làm nữ gật đầu: “Bẩm Lan Lâu công chúa, đúng vậy ạ.”
“A, vậy cô giao cho tôi đi! Tôi vừa lúc dự định lên lâu tìm Cửu Lăng vương.”
“Vâng Lan Lâu công chúa.” Người làm nữ giao trà cho Thượng Quan Mật Nhi sau đó rời đi.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng đi tới một góc hẻo lánh, ả ngó dáo dác tứ phía, thấy chung quanh không có người, Thượng Quan Mật Nhi lấy ra một bao thuốc bột, ả mở chén trà ra, sau đó đổ toàn bộ thuốc bột vào trong nước trà.
Đây là thuốc kích thích của Giao Nhân tộc, ả đưa cho Thượng Quan Húc uống là xong.
Thượng Quan Húc dường như có ý với Hạ Tịch Quán, đã như vậy, ả liền làm bà mai một lần, thành toàn Thượng Quan Húc và Hạ Tịch Quán.
Chờ bọn họ gạo nấu thành cơm, ả cũng muốn xem thử xem Lục Hàn Đình còn muốn Hạ Tịch Quán nữa hay không.
Thượng Quan Mật Nhi cảm giác mình thật quá thông minh, ả bưng trà lên lầu.
Thư phòng trên lầu.
Thượng Quan Húc đưa viên thuốc cho Hạ Tịch Quán: “Tình Nhi cô nương, cô dùng thuốc này đi, giọng nói hẳn rất nhanh thì sẽ tốt.”
Hạ Tịch Quán nhận thuốc, cô cảm kích nhìn Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc không khỏi nhìn nhiều Hạ Tịch Quán, anh ta nhớ kỹ Tình Nhi, nhưng hôm nay Tình Nhi rất khác, thêm máy phần thông tuệ tiên khí.
“Cửu Lăng vương.” Lúc này Vương Dung đi đến.
Thượng Quan Húc tiến lên, Vương Dung nói thầm bên tai anh ta: “Vừa rồi Lan Lâu công chúa ở dưới lầu đổ một bao thuốc bột vào trong chén trà của anh.”
Thượng Quan Húc mím môi.
Hạ Tịch Quán nghe không rõ hai người đang nói cái gì, nhưng cô có thể cảm giác được nhất định là về Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi chẳng lẽ ngu đến mức ở Cửu Lăng vương trong phủ động tay động chân!
Thượng Quan Húc thiếu niên thành danh, nắm quyền lớn, Thượng Quan Mật Nhi dưới con mắt của anh ta phạm tội đơn giản là muốn chết.
Lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra, Thượng Quan Mật Nhi đắc chí bưng hai chén trà đi tới: “Cửu Lăng vương, mời uống trà.”
Vương Dung nhanh chóng lui xuống, Thượng Quan Húc im lặng nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi, sau đó ánh mắt rơi trên hai chén trà: “Được, Lan Lâu công chúa mời.”
Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi ngồi trên ghế sa lon, hai người đồng thời cầm lên chén trà, uống một ngụm trà.
Thượng Quan Mật Nhi vẫn bí mật quan sát Thượng Quan Húc, cái chén ả bỏ thuốc kia ả nhớ kỹ, hiện tại Thượng Quan Húc uống rồi.
Có trò hay để xem rồi, ả chỉ cần lặng lặng đợi dược tính phát tác, sau đó Thượng Quan Húc cùng Hạ Tịch Quán lăn giường cùng nhau.