Chương :
Vị nữ sĩ này, vị kia là Lệ tổng, Lệ tổng có thể đi vào bất cứ nơi mà Lệ tổng muốn, bao gồm cả Lục thị.”
Được rồi, Lệ Quân Mặc rất lợi hại!
Lâm Thủy Dao dí dỏm nháy mắt: “Vậy trùng hợp tôi là bạn cũ nhiều năm của Lệ tổng, nên anh cũng thả tôi vào đi thôi.”
Bảo vệ có chút khó xử nhìn về phía Lệ Quân Mặc đằng trước.
Lúc này Lệ Quân Mặc dừng bước, ông xoay người, cặp mắt phượng nhìn thoáng qua trên người Lâm Thủy Dao.
Bảo vệ đi tới xin chỉ thị: “Lệ tổng, vị nữ sĩ này nói bà ấy là bạn cũ lâu năm của ngài, muốn cùng nhau vào ạ.”
Lệ Quân Mặc đứng nghiêm, ưu nhã tôn quý, ông từ trên cao nhìn xuống Lâm Thủy Dao: “Tôi không quen cô ấy, sai người ta đưa cô ấy đi.”
Ông đang nói cái gì thế?
Ông chẳng những nói không biết bà, còn sai người đuổi bà ra ngoài?
Lâm Thủy Dao cảm giác mình cùng Lệ Quân Mặc xem như là chính thức kết thù, ban đầu khi cuộc giao hợp hơn năm trước kết thúc mọi người đều vui vẻ, sao ông lại cứ nhằm vào bà, gây phiền phức cho bà?
“Vị nữ sĩ này, Lệ tổng nói không quen bà, mời lập rời đi, nếu không tôi sẽ sai đưa bà ra.” Bảo vệ khuyên bảo.
Lâm Thủy Dao hết sức tức giận: “Tôi không đi, anh đi vào xin phép chủ tịch của các anh đi, tôi là mẹ vợ của chủ tịch nhà cách anh, sau khi cậu ta biết nhất định sẽ tự mình tới đón tiếp tôi.”
Bảo vệ nhìn Lâm Thủy Dao, người phụ nữ này không phải là điên rồi đấy chứ: “Vị nữ sĩ này, mong bà đừng nhận bậy thân thích nữa, nếu như bà là mẹ vợ của chủ tịch chúng tôi, thế tôi là em trai thất lạc nhiều năm của chủ tịch đấy, bà đừng gây chuyện nữa, mau đi đi.”
Bảo vệ đi tới, muốn đuổi Lâm Thủy Dao đi.
Lâm Thủy Dao cảm giác mình thật chật vật, bà ngắng đầu nhìn Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc đứng ở nơi đó, đợi nhìn tư thế chật vật của bà lúc này, còn giống như có chút hả hê, người phụ nữ này rốt cục cũng ăn được quả đắng rồi.
Lâm Thủy Dao: “…
Lúc này một tiếng nói trằm thấp từ tính vang lên: “Các người đang ồn ào gì ở đây thế?”
Lâm Thủy Dao ngẳắng đầu nhìn lên, con rễ của bà tới, Lục Hàn Đình xuất hiện.
Boss lớn lên sân khấu, bảo vệ nhanh chóng chạy đến Lục Hàn Đình cung kính báo cáo: “Chủ tịch, vị nữ sĩ này không có thư mời còn ở nơi này gây chuyện, bà còn bịa đặt nói bà ấy là… mẹ vợ của anh.”
Lục Hàn Đình tới.
Ánh mắt Lâm Thủy Dao liền rơi trên người Lục Hàn Đình quan sát vài lần, rất nhanh bà phải kết luận ánh mắt con gái giống bà, không tệ không tệ.
“Cậu chính là Lục Hàn Đình?” Lâm Thủy Dao câu môi hỏi.
Bảo vệ đã cảm thấy người phụ nữ này điên không nhẹ, tên của chủ tịch không phải ai cũng có thể gọi.
Chọt bắt ngờ thay, bên người thổi qua một trận gió, Lục Hàn Đình đã nhắc chân dài đi lên trước, đi tới bên người Lâm Thủy Dao, bảo vệ liền thấy chủ tịch quanh năm lạnh lẽo như núi tuyết lại cười rạng rỡ, lộ ra vài phần khiêm tốn lấy lòng mở miệng nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây, mẹ nên gọi điện thoại trước cho con để con biết mà ra nghênh đón mẹ chứ.”
Bảo vệ chắn động, kinh ngạc há hốc mồm, người này… là chủ tịch của anh ta sao, sao có cảm giác như… chó săn thế nhỉ?
Lễ nào, người phụ nữ này thật sự là mẹ vợ của chủ tịch?
Ngay cả chủ tịch cũng không chạy thoát số mệnh lấy lòng mẹ vợ sao?
Lúc này Lâm Thủy Dao ngắẳng đầu, liếc mắt bảo vệ.
Bảo vệ sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, anh ta nhớ tới lời cuồng ngôn ban nãy của mình, nói mình cũng là em trai thất lạc nhiều năm của chủ tịch, giờ anh ta nên làm gì để rút lại lời đây?
Bảo vệ rất sợ Lâm Thủy Dao sẽ nói cho Lục Hàn Đình biết.