Chương :
Liễu Anh Lạc đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, nhớ về lần đầu tiên bà gặp Lục Tư Tước.
Khi đó bà vẫn còn đi học, có một ngày trường học nổ tung, tất cả các bạn học đều chen lần chạy tới hội trường, bàn tán ầm ï, “Lẹ lẹ cái chân, Lục Tư Tước tới đó!”
“Ngày hôm nay Lục Tư Tước được mời đến trường học của chúng ta diễn thuyết, rốt cục tớ cũng có cơ hội gặp mặt vị đế vương thương giới này một lần rồi.”
“Nghe nói anh ấy đẹp trai đến mức khiến người ta căm phẫn luôn đó.”
Tính cách Liễu Anh Lạc quạnh quẽ, cũng không định đi vào góp vui, bà muốn đi, thế nhưng một người bạn tốt đã giữ bà lại: “Anh Lạc, chúng ta cũng đi xem một chút đi, đây chính là Lục Tư Tước đói!”
Liễu Anh Lạc cứ như vậy bị kéo tới, ngày đó người người tấp nập, bà đứng trong bể người chật chội, ngắng đầu nhìn trên bục, liếc mắt liền thấy được Lục Tư Tước.
Khi đó còn trẻ Lục Tư Tước chính trực phong hoa, làm trưởng tử Lục gia – một gia tộc trâm anh thế gia, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, ông hoàn mỹ thừa kế tất cả thiên phú kinh thương của Lục gia, tuổi đã ở Silicon Valley thành lập công ty riêng của mình, tài sản cá nhân được đăng trên danh sách Rich List của tạp chí Forbes, được ngợi ca là đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc Đề Đô.
Ngày đó Lục Tư Tước mặc tây trang hợp thể màu đen, ông cao to như ngọc đứng lặng ở trên đài, cặp mắt thâm thúy nhàn nhạt quét quanh trường, như đế vương đích thân hạ giá, phong hoa vô song, kinh diễm tứ phía, khiến người ta muốn dập đầu quỳ lạy.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng nhắm mắt, đánh rơi ký ức lần gặp nhau ngày nào, bà không chút hứng thú với tiểu ca này, cho nên bà rời khỏi phòng.
Tiểu ca còn không biết chuyện gì xảy ra: “Ấy, mỹ nhân, sao cô lại đi?”
Tiểu ca còn không biết mình làm sao lại thất sủng.
Lúc Liễu Anh Lạc đi ra Lệ Quân Mặc đã mang người rời đi, bà cũng có thể rời đi.
Đến hàng lang, lúc này một đám nhân viên nữ chạy tới: “Chúng ta nhanh một chút, bà chủ đang gọi chúng ta đó.”
Những cô gái hết sức hưng phấn: “Nghe nói trong phòng bao cao cấp có người có tiền đến, chỉ muốn gọi cô gái xinh đẹp nhất nơi đây.”
“Cô gái xinh đẹp nhất nhát định là tớ, tớ có thoa son bị lem không?”
Các cô gái đưa tay kéo những bộ váy vốn đã mát mẻ xuống, lộ ra đường vòng cung trước ngực mình, rất rõ ràng các cô đều muốn được chọn.
Liễu Anh Lạc cũng không dừng bước lại, bà đối với loại sự tình này thấy nhưng không thể trách, hiện tại đàn ông có tiền rất nhiều đều thích mua vui.
Lúc này bà chủ tới, bà mang theo các cô gái đến căn phòng xa hoa, sau đó giơ tay lên gõ cửa: “Tiên sinh, các cô gái xinh đẹp nhát chỗ tôi đã đến rồi này.”
Mấy giây sau, trong phòng vang lên một giọng nói thấp thuần từ tính: “Vào.”
Liễu Anh Lạc đột nhiên bị kìm hãm, bước chân của bà chậm rãi ngừng lại.
Bà xoay người, đôi mắt hạnh trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên ghế lô kia.
Vào.
Mặc dù chỉ là một chữ đơn giản, thế nhưng tiếng nói này vô cùng quen thuộc, quả thực quen thuộc tận xương, bà không nghe lầm.
Đây là… Lục Tư Tước!
Sao ông lại tới đây?
Lẽ nào người tới nơi này gọi cô gái xinh đẹp nhát chính là ông?
Lúc này bà chủ đẩy cửa phòng bao ra: “Các con, nhanh đi vào.”
Các cô đều đi vào, Liễu Anh Lạc đứng ở bên ngoài, cũng thây được hình ảnh bên trong.
Trong phòng bao sang trọng, các cô gái kia cũng đứng thành một hàng, bên trong mở một chiếc vàng, trên ghế sa lon màu đỏ thắm có một người đang ngồi, Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước đã cởi áo khoác, lộ ra áo sơmi màu xám đậm bên trong và quần tây đen, thân thể thâm trầm mà cao ngất lười biếng nghiêng người dựa vào vào trên ghế sa lon, đôi chân dài cao ngạo ưu nhã vắt chéo, cả người ông tản ra cảm giác cao cao tại thượng bễ nghễ cùng với sự bí hiểm nên có của người đàn ông tuồi này.