Chương :
Ông ta chật vật té ngã trên mặt đất, phun ra một búng máu.
Lúc này Liễu Anh Lạc đưa ra cánh tay, chặn Lục Tư Tước: “Lục Tư Tước, anh đừng như vậy, đừng đánh, anh Tô Thành, anh đi nhanh đi.”
“Anh Tô Thành?” Lục Tư Tước lập lại tiếng xưng hô này, sau đó nhéch đôi môi mỏng, ông từ trên cao bễ nghễ nhìn ông ta, giống như nhìn một sinh vật hạ đẳng, châm chọc mà bạc bẽo: “Cô ấy là Lục phu nhân của tao, Lục phu nhân mà mày cũng dám muốn, hả? Cái chân nào muốn mang cô ấy đi, bên này, chân phải?”
Lục Tư Tước một cước đạp lên đầu gối chân phải của ông ta, ‘răng rắc” một tiếng xương gãy. Lục Tư Tước hạ thủ quá ác, vừa ra tay liền phê đi chân phải ông ta.
Đó cũng là ông lần đầu tiên hiểu được người đàn ông Lục Tư Tước này, ông chính là một tên ác quỷ.
AI Ông thống khổ co rúc ở trên mặt đất tru lên.
Lục Tư Tước hoàn toàn không có ý dừng, khóe môi ông dâng lên tia khát máu: “Chân trái mày cũng không cần nhỉ!
Không bằng tao hiện tại giúp mày phế luôn?”
Lục Tư Tước còn định phế đi chân trái của ông ta.
“Lục Tư Tước, đừng mà!” Lúc này Liễu Anh Lạc nhào qua, ôm lấy vòng hông to lớn của ông, bà ôm thật chặt không buông tay: “Anh đừng đánh anh Tô Thành nữa, em biết sai rồi, xin lỗi, em hiện tại liền cùng anh trở về, anh đã phế đi chân phải của anh Tô Thành, nếu như anh lại phế đi chân trái của anh ấy, em sẽ không tha thứ cho anh.”
Lục Tư Tước lúc này mới dừng lại, ông vươn bàn tay to kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của bà, trực tiếp đưa kéo bà đi, hơn nữa ông còn phân phó: “Mang Tô Thành về cho tôi!”
Ông ta bị hai cái hộ vệ áo đen tha đi, kéo tới phòng A Kiều.
Đó là ông lần đầu tiên vào a kiều phòng, đây chính là phòng cưới trong truyền thuyết mà Lục Tư Tước vì Liễu Anh Lạc chuẩn bị.
Ông ta bị hai hộ vệt ném ngoài cửa phòng, hai mắt Liễu Anh Lạc đỏ bừng muốn đi tới ông ta, thế nhưng bị ánh mắt Lục Tư Tước ngăn lại: “Lục phu nhân, đừng chọc tôi giận nữa, hửm? Em dám tiến thêm một bước xeml”
Liễu Anh Lạc bị uy hiếp, đứng cứng tại chỗ.
Lúc này Lục Tư Tước dùng ánh mắt chỉ phòng ngủ chính: “Đi vào.”
Liễu Anh Lạc nhìn ông.
Lục Tư Tước nhướng đuôi mắt hẹp dài: “Lục phu nhân, em nhìn tôi làm cái gì, đêm nay nhưng là tân hôn của chúng ta, chúng ta phải hoàn thành chuyện chưa làm.”
“Dĩ nhiên, đêm nay hai người cho tôi một kinh hỉ rất lớn, có qua có lại, tôi cũng định cùng hai người chơi một chút, em nói đêm nay để cho anh Tô Thành của em nằm đây, như thế nào?”
Lúc đó ông ta chật vật nằm trên mặt đất nghe được những lời này trong nháy mắt hai mắt đỏ đậm, người đàn ông Lục Tư Tước này quá biết dằn vặt người, ông dĩ nhiên để ông ta cả đêm nằm ngoài phòng ngủ tân hôn của bọn họ.
“Anh Lạc, em đừng nghe hắn ta, đừng bị hắn uy hiếp, anh không sao.”
Lục Tư Tước nhàn nhạt liếc mắt ông ta, sau đó nhìn về phía Liễu Anh Lạc: “Còn không đi vào? Kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Liễu Anh Lạc chần chờ vài giây, sau đó xoay người vào phòng ngủ chính.
Sau đó trong phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì ông cũng không biết, bởi vì ông không tận mắt nhìn thấy, nhưng ông biết… một đêm kia Lục Tư Tước và Anh Lạc động phòng.
Lục Tư Tước cưỡng chiếm Liễu Anh Lạc, lúc đó ông ta nằm bên ngoài, ông ta nghe được tiếng kêu rên mềm nhẹ của Liễu Anh Lạc, có chút cố ky không dám lớn tiếng, càng phá lệ ái muội: “Lục Tư Tước, đau… em đau…”
Lục Tư Tước nói: “Đau, cũng nhịn.”
Bởi vì chân ông ta bị thương quá nặng, lại không có đúng lúc trị liệu, ban đêm liền phát sót, nhiều năm như vậy ông ta liền trở thành kẻ tàn tật.