Chương :
“Nhưng, tin tức xấu là, chất độc trên người em không tốt lắm, mỗi ngày em lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được già yếu đi. Lục tiên sinh, em sẽ càng ngày càng xấu xí, anh sẽ ghét bỏ em không?”
“Đương nhiên sẽ không, dẫu sao anh cũng không thấy được, may mắn… anh không ở đây.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán giơ tay lên hất mái tóc dài, khi ngón tay cô xuyên vào tóc, đầu ngón tay đã nắm một mớ tóc dày.
Cô bắt đầu rụng tóc rồi.
Hạ Tịch Quán khựng lại, nhanh chóng giấu nhúm tóc ấy đi không để anh thấy được, cô vươn tay tắt video: “Lỗi rồi, quay lại.”
Thời điểm quay video kế tiếp Hạ Tịch Quán đã mang thai hơn sáu tháng rồi, cô xuất hiện ở trong màn ảnh, nhưng trên đầu đội mũ, trong nháy mắt nếp nhăn trên mặt đã sâu hẳn, cô như đã hơn năm mươi tuổi.
Hạ Tịch Quán ngồi trên ghế mây, nhìn màn ảnh, cô đang rất nỗ lực cười, thế nhưng ánh sáng trong mắt đã không còn sáng như trước nữa.
“Lục tiên sinh, đã lâu không gặp, hôm nay em đội nón, vì…
tóc em đã… cạo toàn bộ rồi, thành đầu trọc, em sợ hù anh, nên đội nón che, lúc đầu em còn muốn che mặt luôn, nhưng ngẫm lại không làm, Lục tiên sinh, cho dù em hiện tại rất xấu, anh cũng phải nhịn, đừng có lên tiếng!”
“Bụng em rất lớn, các cục cưng đều rất khỏe mạnh, các con ở trong bụng em khỏe mạnh lớn lên, mẹ nói cục cưng bên trái người rất an tĩnh, sinh ra chắc sẽ lạnh lùng cool ngầu lắm đây, là một phiên bản nhỏ của anh, mà đôi Long Phượng thai bên phải rất hoạt bát, hay đá em lắm, chắc là phiên bản nhỏ của em rồi, mỗi ngày có các cục cưng ở cùng em, em rất hạnh phúc.”
Chợt cửa phòng bị đẩy ra, giọng của Lâm Thủy Dao lọt vào: “Quán Quán, ăn cơm thôi, con đã mấy ngày chưa ăn rồi, tuy là lần con đều rất có gắng ăn, nhưng ăn xong rồi lại nôn, nôn hết rồi lại ăn, hiện tại chỉ có thể dựa vào dinh dưỡng, mẹ tự mình xuống bếp hầm chút cháo cho con, con ăn một chút đì.”
Lâm Thủy Dao đã đi tới, Hạ Tịch Quán đại khái là ngửi được mùi, cô khom lưng nôn ra, video nhanh chóng bị cắt đi.
Video tiếp là cảnh Hạ Tịch Quán mang thai hơn bảy tháng, cô đang ngủ trên giường, Lâm Thủy Dao đang ghim châm cho cô.
Ống tay áo cuộn lên, lộ ra cánh tay của cô, trên cánh tay ấy chẳng chịt lỗ kim, xanh tím một mảng, nhìn mà giật mình.
Khi đó Hạ Tịch Quán gầy đi nhiều lắm, trên người gần như không có tí thịt, nhưng cái bụng hơn bảy tháng của cô rất lớn, bởi vì tam thai nên nhìn so với người sắp đẻ còn lớn hơn rất nhiều, khi đó cô cũng già đi, như là bà lão hơn sáu mươi.
Hạ Tịch Quán nằm ở trên giường nhìn màn ảnh, cô mặc dù đang cười, nhưng trong mắt đã không còn ánh sáng: “Lục tiên sinh, đừng lo lắng, cục cưng khỏe lắm, em hiện tại đã không thể xuống giường, phải nằm trên giường dưỡng thai, có mẹ ở đây, em nhất định có thể kiên trì đến ngày sinh con, em nhất định sẽ đưa các cục cưng bình an khỏe mạnh mang tới thế giới này.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán chậm rãi đưa tay, lòng bàn tay rơi trên màn ảnh, cô nhẹ giọng nói: “Chỉ là Lục tiên sinh, em thấy… em bắt đầu nhớ anh rồi.”
Rồi lại một video nữa, Hạ Tịch Quán mang thai hơn tám tháng, video này quay trong đêm khuya, ánh sáng rất kém, thấy không rõ mặt của cô.
Video mở ra chính là một hồi làm người ta đè nén trầm mặc, sau đó liền truyền đến tiếng cô ẳn nhẫn nức nở, cô tại nơi đó kêu lên: “Lục tiên sinh, em nhớ anh, thật sự rất nhớ rất nhớ anh.”
Khi đó cô co mình trong chăn, vùi mặt vào trong, cô lắm bẩm rất nhiều, nói năng lộn xộn.