Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Thượng Quan Mật Nhi mỉm cười, giờ khắc này thực sự: cảm giác mình có toàn thề giới, chợt ả thấy Lục Hàn Đình, nhanh chóng nghênh đón: “Hàn Đình…”
Ä muốn khoác lên cánh tay Lục Hàn Đình.
Nhưng Lục Hàn Đình tránh được, căn bản cũng không có để cho ả đụng tới.
Tay Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ ở giữa không trung, vô cùng xấu hỗ.
Một màn này bị nhóm phu nhân danh viện thu vào đáy mắt, mọi người biến sắc, nhao nhao xì xào bàn tán, “Chuyện gì xảy ra thế này, Lục tổng lại không cho cô dâu đụng?”
“Tôi xem hôm nay trên mặt Lục tổng một chút ý cười cũng không có, hình như rất không vui.”
Thượng Quan Mật Nhi rất bối rối, ả không biết Lục Hàn Đình đang làm cái gì, nhiều người nhìn như vậy, anh để cho ả mắt hết mặt mũi, lại tiền thoái lưỡng nan.
“Hàn Đình,” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng nặn ra nụ cười khó coi: “Em thấy sắp bắt đầu hôn lễ rồi đó.”
Thượng Quan Mật Nhi mơ hồ có dự cảm rất xấu, ả đang thúc giục hôn lễ. Lục Hàn Đình nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Mật Nhi, sau đó câu đôi môi mỏng: “Đừng nóng vội, cuộc hôn lễ này còn một người rất quan trọng yếu sẽ đến.”
Là… Tình Nhi!
Tình Nhi xuất hiện trong hôn lễ này!
Thượng Quan Mật Nhi khiếp sợ nhìn Tình Nhi bên kia, trong khoảng thời gian này Tình Nhi bị Họa Phi giam cầm, tuy là mỗi ngày đều cho thuốc giải, nhưng sắc mặt Tình Nhi tái nhọt, thân thể nhìn rất suy yếu.
Ở chỗ này chứng kiến Tình Nhi, Thượng Quan Mật Nhi nháy mắt đau quặn bụng dưới, như là trong bóng tối đưa ra một bàn tay, trực tiếp đẩy ả vào vực sâu vạn trượng.
Tại sao Tình Nhi lại ở chỗ này?
Khả năng duy nhất chính là, mẫu phi nơi đó đã xảy ra chuyện!
Địa điểm ẩn thân của Mẫu phi và Tình Nhi đã lộ, mà ả trở thành cá trong chậu.
“Hàn Đình, em… em đột nhiên thấy khó chịu, em đi toilet trước.” Thượng Quan Mật Nhi thấy tình huống không đúng liền muốn bỏ chạy.
Thế nhưng ả vừa mới xoay người, lập tức có hai cái hộ vệ áo đen hung hãn chặn cô lại, không cho ả đi.
Thượng Quan Mật Nhi mắng: “Các màu mau tránh ra, các mày biết tao là ai không hả, tao là Lục thái thái, đây là hôn lễ của tao, các mày thực sự là làm càn!”
Thế nhưng hai hộ vệ trước mặt không hề động một chút.
Thượng Quan Mật Nhi biết xong, song ả còn muốn giãy giụa, ả không muốn chết, nên ả quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Hàn Đình, anh xem bọn họ bắt nạt em kìal”
Lục Hàn Đình lạnh mắt nhìn Thượng Quan Mật Nhi, chậm rãi nhếch môi như cười như không: “Đừng có nôn chạy như vậy, kịch hay vừa mới trình diễn, không phải sao?”
Kịch hay gì?
Thượng Quan Mật Nhi cảm thấy Lục Hàn Đình trước mắt thật sự đáng sợ, dáng vẻ anh bí hiểm như đã đào một cái hồ to để ả nhảy, sau đó sẽ chôn sống ả.
Lúc này Tình Nhi được Sùng Văn đỡ đi tới, Tình Nhi nhìn Thượng Quan Mật Nhi, lớn tiếng nói: “Thượng Quan Mật Nhi, bây giờ mày còn muốn chạy trốn nơi đâu?”
Thượng Quan Mật Nhi?
Bốn chữ này vỡ òa trong đám người, công chúa điện hạ đã từng tôn quý nhât Hoa Tây Châu, ai ai cũng biết.
Nhóm phu nhân danh viện khiếp sợ nhìn Thượng Quan Mật Nhị, ríu rít nghị luận,