Chương :
“Cô dâu tới, cô dâu thực sự tới kìa!”
Thượng Quan Mật Nhi giận điên cắn đầu lưỡi của mình, mỗi một lần đều như vậy, ngay lúc ả sắp thành công, Hạ Tịch Quán đều đánh ả về nguyên hình, ả đã thua đến hoài nghi cuộc sống.
Nhưng… hiện tại Hạ Tịch Quán tới thật đúng lúc, ả phải thật sự làm cô buồn nôn.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng xé ra cổ áo của mình, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, hiện tại trên da thịt ä có rất nhiều dấu hôn, vừa nhìn đã biết đó là vết tích sau một đêm nồng nhiệt lưu lại.
“Lục Hàn Đình, anh xem những thứ này là cái gì, những thứ này đều là dấu hôn anh cho em, anh đã quên đêm qua chúng ta vui sướng đến mức nào rồi ư, dù thế nào đi nữa em cũng đều là người phụ nữ của anh, anh không thể mặc kệ em được.”
“Hạ Tịch Quán, van cầu cô bỏ qua cho tôi, chúng ta có thể cùng nhau hầu hạ Lục Hàn Đình, cô làm vợ cả, tôi làm thiếp.”
Thượng Quan Mật Nhi vừa dứt lời, mọi người khiếp sợ há †o miệng, “Cái gì, Lục tổng đã ngủ với Thượng Quan Mật Nhi, cái này…”
“Thượng Quan Mật Nhi thực sự là quỷ kế đa đoan, ả đeo mặt nạ giả mạo Hạ Tịch Quán, Lục tổng ngủ sai người.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tuy Lục tổng chung tình, nhưng đổi thành tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Tịch Quán, trong ánh mắt mang theo đồng tình.
Thượng Quan Mật Nhi đắc ý, ả giả vờ đáng thương: “Hạ Tịch Quán, nếu như bụng dạ cô hẹp hòi, không tha cho tôi được, tôi đây cũng không cần làm thiếp, tôi có thể làm tình nhân, để Hàn Đình nuôi dưỡng tôi ở bên ngoài, đều nói một đêm vợ chồng trăm ngày nghĩa, cô chắc sẽ không tàn nhẫn chia rẽ tôi và Hàn Đình chứ?”
Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán không chút gợn sóng, cô chỉ nhàn nhạt nhếch đôi môi đỏ mọng, nhìn Thượng Quan Mật Nhi diễn kịch.
Chợt Lục Hàn Đình cất tiếng, tiếng nói trầm thấp từ tính: “Thượng Quan Mật Nhị, tôi chưa từng chạm qua cô, cho nên cô tốt nhát đừng hát nước bản lên người tôi.”
Cái gì?
Anh vẫn không thừa nhận?
“Hàn Đình, anh..” Thượng Quan Mật Nhi muốn nói chuyện.
Thế nhưng lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói: “Có thích khách! Có thích khách!”
Có thích khách?
Mọi người lập tức hoảng loạn, không biết là người nào đụng phải Thượng Quan Mật Nhi một cái, Thượng Quan Mật Nhi thét chói tai, trực tiếp té xuống đất.
Đau quá a.
Vừa đau lại chật vật!
Sắc mặt Thượng Quan Mật Nhi trắng héu nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Hàn Đình, cứu eml”
Lúc này Sùng Văn đi tới: “Chủ tử, đã bắt được thích khách!”
Thích khách bị dẫn vào, quỳ trên đát.
Mọi người thấy tên thích khách kia trực tiếp khiếp sợ ngay tại chỗ, “Trời ạ, thích khách này sao dáng dấp giống hệt Lục tổng thế?”
Đây là ý gì?
Thích khách giống với Lục Hàn Đình?
Thượng Quan Mật Nhi biết mỗi một chữ này là có ý gì, nhưng những chữ này nói liền một câu thì ả chẳng hiểu gì cả.
Thượng Quan Mật Nhi ngước mắt nhìn, thấy được tên thích khách kia, ả toàn bộ chắn động, sắc mặt trắng bệch.
Thích khách này thực sự giống Lục Hàn Đình như đúc.
Lại có hai Lục Hàn Đình.
Đầu Thượng Quan Mật Nhi “oanh” một cái nổ tung, lung lay chao đảo.
Hai Lục Hàn Đình, vậy… ngủ với ả là Lục Hàn Đình nào?
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng ý thức được cái gì, ả hình như trúng kế rồi.
Lúc này tên thích khách kia nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Mật Nhi, em không cần phải sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em, chờ anh giết Lục Hàn Đình xong, anh chính là Lục Hàn Đình thật rồi, đến lúc đó những gì Lục Hàn Đình có đều là của chúng ta.”
Thượng Quan Mật Nhi như bị đẩy tới trong vực sâu, tay chân lạnh lẽo, ả lạnh run: “Không, tao không biết mày, mày là ai?”