Chương :
Lúc này cô gái trên giường khẽ động, mở mắt ra.
Cô gái không biết mình ở nơi nào, cô mê mang nhìn quanh.
“Cô đã tỉnh?” Lục Hàn Đình mở miệng nói.
Cô gái rung một cái, nhanh chóng ngẳng đầu, lập tức liền thấy Lục Hàn Đình.
“Anh, anh là người nào?” Cô gái như chim sợ cành cong nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, cô ta không ngừng lui về phía sau lui, còn cầm chăn che kín mình, tràn đầy phòng bị nhìn Lục Hàn Đình: “Anh, anh đừng tới đây!”
Trên ngũ quan anh tuấn Lục Hàn Đình không có bất kỳ cảm xúc sóng lớn, đôi mắt anh thâm thúy lại rơi vào trên khối ngọc bội kia, sau đó tháp giọng nói: “Khối ngọc bội kia là ai đưa cho cô?”
Ngọc bội…
Nghe hai chữ đó, cô gái nhanh chóng đưa tay nắm chặt khối ngọc bội treo trên cổ treo trong lòng bàn tay: “Đây là ngọc bội của tôi, liên quan gì đến tôi, ai cũng không thể đụng đến khối ngọc bội của tôi!”
Cô gái rất quan tâm khối ngọc bội này, cẩn thận bảo vẹ ở trong lòng bàn tay, rất sợ người nào đoạt ngọc bội của mình đi.
Nhìn ra được, khối ngọc bội này vô cùng quan trọng với cô ta.
Lục Hàn Đình không tiêp tục đê tài này: “Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Trong thư phòng, Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế làm việc phê duyệt văn kiện, chợt Sùng Văn đi đến: “Chủ tử, tôi mới vừa tra qua, vài ngày trước đó Hạ Nghiên Nghiên qua đời trong ngục rồi.”
Hạ Nghiên Nghiên chết?
“Hạ Nghiên Nghiên bị giam thì tâm tình vô cùng kịch liệt, rất nhanh đã tinh thần thất thường, sau đó cô ta nhiễm bệnh, chịu đựng được bốn năm, trước đó vài ngày cô ta không chống đỡ được nữa, trực tiếp chết trong tù.”
Lục Hàn Đình ở dưới văn kiện “xoát xoát” ký xuống tên mình, anh không ngắng đầu, chỉ là nhàn nhạt mấp máy đôi môi mỏng: “Trước khi chết cô ta nói gì?”
“Hạ Nghiên Nghiên trước khi chết đều mắng… mắng Hạ tiểu thư và anh, có người nói mắng vô cùng khó nghe, còn rủa… hai người đời này không thể ở cùng nhau… cô ta mắng bốn ngày bốn đêm, có người nói người ở bên trong đều nghe được…” Sùng Văn lắp bắp nói.
Lục Hàn Đình cũng không tin máy lời nguyền rủa: “Còn gì nữa không?”
“Còn có, trước khi chết cô ta nói mấy câu nói, đúng lúc được ghi lại, ghi hình ở chỗ này.” Sùng Văn mở ra máy vi tính xách tay.
Lục Hàn Đình dừng bút, anh nhìn về phía đoạn video giám sát kia, Hạ Nghiên Nghiên xuất hiện ở trong màn ảnh, bốn năm không gặp, cô ta đã bị hành hạ hoàn toàn thay đổi rồi, cô ta nằm trên mặt đất bản thỉu, cặp mắt kia vẫn độc ác như trước, hiện tại còn lõm xuống thật sâu, càng thêm khủng bố.
Hạ Nghiên Nghiên đã tàn hơi, sắp chết, nhưng cừu hận của cô ta không chút nào phai màu: “Hạ Tịch Quán, tao hận mày, là… là mày hủy hoại cuộc đời tao, mày tưởng mày có thể cùng Lục Hàn Đình hạnh phúc mỹ mãn bên nhau sao, đừng có mo!”
Nói rồi khóe môi Hạ Nghiên Nghiên lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Tao có một bí mật, bí mật này tao sẽ không nói cho bất luận kẻ nào ha ha ha, Lục Hàn Đình, mày… mày nhận lầm người, đáng đời mày ha hai”
Hạ Nghiên Nghiên trong tiếng cười lớn của mình nhắm mắt, trực tiếp tắt thở.
Đoạn ghi hình này kết thúc.
Sùng Văn nghỉ ngờ nói: “Chủ tử, Hạ Nghiên Nghiên này đến lúc chết cũng không nói ra bí mật , bí mật này là cái gì, cái gì mà chủ tử anh nhận lầm người?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình như mực nước, đậm đặc không chút nào thấy đáy, nói như vậy, bí mật của Hạ Nghiên Nghiên chính là cô ta cầm ngọc bội giả lừa anh, kỳ thực anh nhận lầm người, năm đó ở trong băng thiên tuyết địa người cứu anh là người khác.