Chương :
Lục Hàn Đình lẳng lặng nghe, nhiều năm trước Hạ Nghiên Nghiên cầm ngọc bội tìm anh, anh cũng không nghỉ ngờ, nên cũng không bảo Hạ Nghiên Nghiên kẻ lại tình huống lúc đó, hiện tại Trầm Tiểu Liên đang nhớ lại, mỗi một câu nói của ả đều là thật, giống như đúc trong trí nhớ của anh.
“Sau đó đại caca tỉnh, anh cho em một khối ngọc bội, còn nói… nói sẽ trở về tìm em, nhất định sẽ tìm được em…”
“Thế nhưng, em chờ anh nhiều năm như vậy, anh cũng không đến, mà em vẫn luôn đeo trên cổ cất kỹ khối ngọc bội anh đưa, tâm nguyện lớn nhất của em lúc đó là có thể cùng đại ca ca gặp lại.”
Trằm Tiểu Liên ươn ướt nhìn Lục Hàn Đình, muốn nói còn xấu hồ, tràn đầy tình ý, ánh mắt của ả như biết câu người.
Lục Hàn Đình thủy chung không có biểu tình gì, anh nhàn nhạt mở miệng: “Vậy cô tạm thời ở đây đi! Dưỡng tốt cơ thể đã.”
Trừ cái này, anh không nói gì khác.
Trầm Tiểu Liên có chút thất vọng, Lục Hàn Đình là một người đàn ông rất có cơ trí lại cảnh giác, ả nhu cương hòa hợp, không ngừng phát động tấn công, nhưng Lục Hàn Đình chẳng chút nào tiếp chiêu, ả nhìn không thấu anh đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
“Đại ca, chị Hạ có phải hiểu làm hay không, em thấy… chị Hạ rất không thích em…” Trầm Tiểu Liên uất ức cát giọng.
Nhắc tới Hạ Tịch Quán, giữa mi tâm anh tuấn của Lục Hàn Đình tràn ra vài phần mềm mại: “Cô về sau đừng xuất hiện ở trước mặt cô ấy là được, tôi sẽ chậm rãi dỗ dành cô ấy, nhất định có thể dỗ tốt cô ấy.”
Trầm Tiểu Liên cứng đờ.
“Đúng rồi, cô ấy hiện tại đã rất không thích cô, cô cũng đừng lại chọc cô ấy không vui, tiếng đại ca ca này về sau đừng gọi nữa.” Nói xong, Lục Hàn Đình xoay người rời đi.
Trằm Tiểu Liên trực tiếp đóng băng, sắc mặt trắng bệch, ả thật không ngờ chính mình mang vét thương lên sân khấu, điểm tô thêm lớp nhu nhược đáng thương, vậy mà chỉ đổi lấy anh lạnh lùng lại bạc tình đối đãi như thế.
Quá đáng ghét!
Trong thư phòng.
Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế làm việc, Sùng Văn đẩy một hồ sơ niêm phong tới: “Chủ tử, đây là tài liệu chỉ tiết của Trầm Tiểu Liên từ lúc sinh ra đến nay.”
Lục Hàn Đình mở hồ sơ ra, nhanh chóng lật xem.
“Chủ tử, anh là hoài nghi Trầm Tiểu Liên sao? Căn cứ trên những biểu hiện của tài liệ ệu này, Trầm Tiểu Liên này không có vấn đề gì, tắt cả những gì cô ta nói cũng đều là sự thật.”
Lục Hàn Đình buông tư liệu xuống, trước mắt thì Trầm Tiểu Liên quả thật không có vấn đề gì, thế nhưng, anh luôn cảm thấy có vấn đề.
Năm đó Lục gia xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ anh từ phòng Kiều nhảy vào đại dương rồi biến mắt, mà anh ở tang lễ của mẹ bị kích thích, bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thản.
Anh ở trong bệnh viện tâm thần ngây người hai năm sau đó đi ra, trên đường đi đến Hải Thành lại gặp phải tai nạn bị truy sát, bị vây ở trong băng thiên tuyết địa suýt chút nữa bỏ mạng.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá mức trùng hợp, giống như là cái bẫy liên hoàn, đưa vận mệnh của anh, đưa trọn vận mệnh của Lục gia dính lại thật chặt.
Mấy năm nay trên đầu Lục gia vẫn bao phủ một tầng sương, kiềm nén tĩnh mịch khiến người ta thở không ra hơi.
Lục Hàn Đình luôn cảm thấy phía sau có một bàn tay cường đại đang thao túng tát cả.
Hiện tại mỗi một chứng cứ đều chứng minh cô gái năm đó ở trong băng thiên tuyết địa cứu anh là Trầm Tiểu Liên này, nhưng trong lòng anh thủy chung có một thanh âm đang nói cho anh biết – không phải, tuyệt đối không phải là Trầm Tiểu Liên này.
Trầm Tiểu Liên xuất hiện ngay lúc này, sẽ mang đến cái gì?