Chương :
Lục Tư Tước nghĩ thầm, bà chắc còn đang tức giận! Dù sao ông xâm chiếm bà hai lần, bà chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ ông.
Quên đi, đích thật là ông không tốt, ông phải dỗ bà thật tốt, bà sẽ tha thứ ông.
Lục Tư Tước vươn tay muốn kéo mở lái xe cửa xe.
Thế nhưng một giây kế tiếp động tác ông cứng đờ, bởi vì ông trong lúc vô tình ngắng đầu, xuyên qua kính chắn gió phía trước trực tiếp nhìn đến ở góc đường một thân ảnh quen thuộc, Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc hiện tại cũng không ở trong căn hộ, bà mới vừa xuống lầu.
Rất nhanh Lục Tư Tước lại thấy được một bóng người quen thuộc, là… Tô Thành.
Tô Thành tới, từ Hoa Tây đi tới Đề Đô, hiện tại cũng đến dưới lầu Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc và Tô Thành bây giờ đang đứng chung một chỗ, một màn này trực tiếp ngăn trở động tác muốn mở cửa xe của Lục Tư Tước, đôi mắt u trầm của ông lúc này.
rơi trên hai người kia.
Chỉ thấy Liễu Anh Lạc không biết cùng Tô Thành nói những gì, Tô Thành vươn tay, trực tiếp ôm lấy Liễu Anh Lạc, hai người đứng ở đầu đường ôm nhau.
Lục Tư Tước nhìn một màn này, con ngươi ông hung hăng co rụt lại, đuôi mắt lúc này bị kích thích đỏ bừng, bàn tay to kéo lại tay lái, gân xanh nỏi lên.
Tô Thành, là cái gai nơi cổ họng ông, hiện tại va vào, vẫn như cũ mơ hồ đau đớn.
Lục Tư Tước nhanh chóng nhắm mắt, ông tốn hết khí lực toàn thân, dùng hết sức lực khắc chế lớn nhất mới nhịn được kích động xông lên, ông hẳn xông lên phía trước tách hai người kia ra, ông hẳn phải làm cho Tô Thành biến mắt khỏi thế giới này!
Hồi lâu sau, ngón tay gắt gao siết lại của Lục Tư Tước buông lỏng ra, ông lại cảm thấy nơi cổ họng ngai ngái, lần này một ngụm máu tươi trực tiếp từ trong miệng phun tới.
Giọt máu đỏ tươi văng đến trên áo sơ mi của ông, trên ngón tay, trên xe, còn rât âm nóng.
Quên đi.
Người bức hôn hào đoạt kia chính là là ông, Liễu Anh Lạc.
chưa từng yêu ông, dù cho một chút xíu cũng chưa từng.
Lục Tư Tước đến bây giờ đã nhận thức sâu sắc, bà chưa bao giờ yêu ông.
Lục Tư Tước vươn tay lau sạch sẽ vết máu bên khỏe môi, sau đó ông đạp chân ga, xe đánh lái, phóng đi.
Ông đi rồi.
Lúc này một chiếc limo sang trọng chậm rãi dừng ở bên kia, Hạ Tịch Quán ngồi ở chỗ ngồi phía sau, đôi mắt cô xuyên qua cửa sổ nhìn bóng xe Lục Tư Tước đi xa, lại rơi trên người Liễu Anh Lạc và Tô Thành.
“Thiếu phu nhân, lần này tiên sinh chắc là thực sự thương tâm, tiên sinh đuổi theo phu nhân nhiều năm như vậy, đã mệt mỏi rồi.” Diệp quản gia nói rằng.
Hạ Tịch Quán chóng cằm suy nghĩ một chút: “Vậy lần này chúng ta đổi đi, để Dì Anh Lạc đuổi theo bác Lục.”
Làm sao có thể?
Diệp quản gia nghỉ ngờ nhìn Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán mỉm cười, thanh tuyến thanh lệ: “Diệp quản gia, chuyện con để bà nội làm làm thế nào rồi ạ?”
Diệp quản gia nhanh chóng cung kính nói: “Hồi thiếu phu nhân, lão phu nhân nhận nhiệm vụ của cô liền ngựa không ngừng vó đang làm, danh viện thiên kim Đế Đô đều đưa đến trên tay lão phu nhân, để lão phu nhân chọn, chỉ là…
thiếu phu nhân, cô muốn tuyển chọn những danh viện thiên kim làm cái gì, vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại về, còn nói không biết còn tưởng rằng cô đang tổng tuyển cử hậu cung cho cậu ấy.”
Lục Hàn Đình còn nói thế ư? Tổng tuyển cử hậu cung, anh mơ đẹp quá rồi đấy.
Hạ Tịch Quán nháy mát: “Nếu anh ấy gọi về tiếp, bác liền nói cho anh ấy biết, hậu cung mỹ nữ này không phải chọn cho anh ấy, mà là… chọn cho bố anh ấy!”