Chương :
Hạ Tịch Quán an tĩnh rũ xuống hàng mi nhỏ dài, rất nhanh đầu ngón tay cô khựng lại, dừng trên chữ “Liên” kia, cô nhẹ giọng nói: “Chữ “Liên” này làm cho tôi nghĩ tới một người.”
“Người nào ạ?”
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, nói ra tên của một người: “Trầm Tiểu Liên.”
Tình Nhi hít vào một ngụm khí lạnh: “Trầm Tiểu Liên, đúng rồi, Trầm Tiểu Liên liên chính là chữ Liên này, nhưng, Trầm Tiểu Liên và cô Nhân Nhân có quan hệ gì, cô Nhân Nhân lưu lại chữ “Liên” đó là muốn nói cho chúng ta biết cái gì, chỉ bằng vào chữ “Liên” này thực sự không hề có sức thuyết phục, khiến người ta mơ hồ.
Hạ Tịch Quán thu hồi tay mình, trong đôi mắt trong vắt của cô nhanh chóng lóe lên tia sắc bén.
Cô nghĩ tới rồi thứ gì, nhưng, cô cần nghiệm chứng một chút!
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.
“Công Chúa, là Lục tổng gọi.”
Lục Hàn Đình gọi điện thoại tới rồi.
Hạ Tịch Quán nhận điện thoại, ấn phím nghe, giọng nói thấp thuần từ tính của Lục Hàn Đình nhanh chóng truyền tới: “Quán Quán, em bây giờ đang ở đâu?”
“Lục tiên sinh, em ở chỗ của cô Nhân Nhân.”
“Vậy anh lái xe đón em, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm tối.” Lục Hàn Đình thịnh tình mời, muốn cùng Hạ Tịch Quán ăn tối.
Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng: “Lục tiên sinh, ngày mai sẽ là sinh nhật tuổi của em Tiểu Liên, đêm nay ăn rồi, ngày mai anh còn nuốt trôi hả?”
Lục Hàn Đình: “Quán Quán, ngày mai em có muốn đến tiệc sinh nhật chơi một chút không?”
“Được thôi, em cũng đang có ý này, mai em sẽ đúng giò: tham dự, Lục tiên sinh, em bây giờ không có thời gian, mai gặp nhé!”
Hạ Tịch Quán cúp điện thoại, Tình Nhi nói: “Công Chúa, ngày mai người thật sự muốn tham gia sinh nhật của Trầm Tiểu Liên, Cô Nhân Nhân để lại một chữ “Liên ” mang máu này, tôi cảm giác Trầm Tiểu Liên kia đang có gì đó quái lạ.”
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Chính là bởi vì có gì đó quái lạ, nên tôi mới muốn tự mình đi một chuyến, tôi cảm thấy được toàn bộ câu chuyện sắp xâu vào một chỗ rồi, tôi dường như đã hiểu cái gì, đã bắt lại điểm kia rồi.”
Tình Nhi đại hỉ, thật không hỗ là Công Chúa nhà mình, sao lại lợi hại đến thế chứ?
Sinh nhật Trầm Tiểu Liên tổ chức ở Hải Cảng Thành, Hạ Tịch Quán đúng giờ có mặt, cô vừa đi vào đại sảnh liền thấy bố Trầm mẹ Trầm đang huênh hoang, bọn họ mặc áo khoác lông chồn sặc vẻ nhà giàu mới nổi, bị một đống người từ vùng núi vây vòng ở giữa trung tâm.”
“Trời ạ, đây thật sự quá hào hoa, cả đời tôi cũng không đến được nơi như vật, ngay cả nằm mơ cũng không thể.”
“Nghe nói Tiểu Liên theo một người đàn ông có tiền, không nghĩ tới người đàn ông này lại giàu có như vậy, lại tổ chức sinh nhật tại nơi đây cho Tiểu Liên.”
“Anh Thẩm chị Thẩm, hai người hiện tại thực sự là giàu to rồi, biến thành người thượng lưu, ngày tốt vừa mới bắt đầu, hai người ngàn vạn lần đừng quên những thứ thân thích nghèo khổ như chúng tôi đó nhé.”
Bố Trằm mẹ Trầm trong tiếng khen tặng nịnh nọt đã sướng đến bay lên trời, bọn họ cười rạng rỡ, còn hào phóng vung tay lên: “Yên tâm yên tâm, về sau mấy người đều theo chúng tôi lăn lộn, đảm bảo có thịt ăn, có canh uông.”
Lúc này mẹ Trầm là người đầu tiên thấy được Hạ Tịch Quán, nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ: “Hạ Tịch Quán, cô tới đây làm cái gì?”
Xoát” một cái, ánh mắt đám họ hàng kia đều rơi trên mặt Hạ Tịch Quán: “Anh Thẩm chị Thẳm, cô ta là ai vậy?”