Chương :
Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng, cả người tản ra một khí tràng cường đại âm u: “Bà bà, tôi bây giò còn tôn xưng bà một tiếng bà bà, là vì tôi không hy vọng Quán Quán ở trên tay bà chịu đến bát kỳ thương tổn nào, dù là Lan Lâu, hay là Hoa Tây, đều không liên quan gì tới tôi, ai dám tổn thương Quán Quán, tôi để kẻ đó chôn cùng cô ấy!”
Mấy ngày nay tuy Hạ Tịch Quán cũng không nói gì, thế nhưng Lục Hàn Đình cảm giác được cô có tâm sự, kỳ thực anh cái gì cũng biết, từ giây phút thân thế anh lộ ra kia, anh đã biết có một vùng biển máu quốc thù ngăn cách giữa bọn họ.
Cô không hỏi, nên anh cũng không nói với cô, cái gì mà Lan Lâu, cái gì mà Hoa Tây, đều không liên quan gì với anh, anh quan tâm chỉ có mỗi mình cô.
Anh chỉ là Lục tiên sinh của cô.
Vĩnh viễn là Lục tiên sinh của cô.
Bà bà sắc mặt băng lạnh: “Lục Hàn Đình, hay cho khẩu khí điên cuồng của ngươi, chờ ngươi có thể sống qua đêm nay đi rồi hãng nói!”
Lục Hàn Đình giật mình, lúc này hai mắt anh biến thành màu đen, anh nhanh chóng ý thức được trên kiếm có độc.
Ý thức trôi đi, hai mắt Lục Hàn Đình nhắm nghiền, trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.
Lục Hàn Đình bắt tỉnh.
Bà bà nhìn về phía Nguyệt Nương: “Các ngươi còn đang chờ cái gì, mau động thủ! Bây giờ là cơ hội tuyệt hảo, chỉ cần để dòng máu Xích Tử biến mắt, Lan Lâu sẽ sắp sửa được phục hưng!”
Nguyệt Nương Hoa Nương gật đầu: “Vâng.”
Các cô giơ lên lưỡi dao sắc bén trong tay đâm vê hướng trái tim Lục Hàn Đình.
Ở thé ngàn cân treo sợi tóc đó, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lệ: “Dừng tay!”
Bà bà quay đầu, Hạ Tịch Quán chạy đến.
Hạ Tịch Quán thấy có dự cảm không lành, quả nhiên lúc cô chạy về liền thây một màn này, cô sợ đến không hít thở được, nếu như cô tới muộn một bước…
“Công Chúa Điện Hạ.” tứ nương Hoa Hảo Nguyệt Viên nhanh chóng cung kính hành lễ.
Hạ Tịch Quán đi tới, cô nhìn Lục Hàn Đình nằm dưới đất: “Bà bà, bà làm cái gì vậy?”
“Quán Quán, những lời này hẳn là ta tới hỏi con, Lục Hàn Đình chính là chân thân dòng máu Xích Tử, chuyện này vì sao con không nói cho ta?” Bà bà lạnh lùng nói.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, kỳ thực cô biết thân thế Lục Hàn Đình không giấu được: “Bà bà, bà đã biết rồi?”
“Quán Quán, nếu như ta không biết thì có phải con đỉnh gạt ta cả đời hay không? Con là Lan Lâu Công Chúa, Lục Hàn Đình là tử địch của con, tối nay là một cơ hội tuyệt hảo, Lục Hàn Đình đã lọt lưới, chúng ta phải nhân cơ hội này giết hắn đi, vĩnh tuyệt hậu hoạn!” Bà bà quyết định thật nhanh.
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Không được, bà bà, bà không thể động vào Lục Hàn Đình!”
“Quán Quán!” Bà bà lớn tiếng hô lên: “Lẽ nào con muốn làm kẻ phản bội Lan Lâu, làm tội nhân thiên cỗ của Lan Lâu sao?”
“Con…” Hạ Tịch Quán chậm rãi quỳ xuống, cô kéo lại tay bà bà, cầu khẩn nói: “Bà bà, xin bà hãy thả Lục Hàn Đình! Nếu như… nếu như hôm nay bà giết anh ấy, con đây cũng sẽ không sóng nổi nữa!”
“Quán Quán, con!” Bà bà thực sự là đau lòng nhức óc.
Lúc này tiếng cười to “ha ha ha” vang lên, bên tai rối loạn tưng bừng, Thượng Quan Đằng mang theo hộ vệ vây quanh nơi đây chật như nêm cối.