Chương :
Thượng Quan Đằng vội vã chạy ra ngoài, bởi vì chạy quá gấp, thiếu chút nữa ngã sắp mặt.
Gã đẩy đoàn người ra, ngắng đầu nhìn lại, chỉ thấy rặng mây đỏ càng ngày càng đỏ, như là máu nhuộm đại địa.
Toi rồi!
Trái tim Thượng Quan Đằng trầm xuống, gã biết Hiên Viên Kiếm phong ấn trong tổ miếu trăm năm hơn đã bị rút lộ.
Hiên Viên rút, Lan Lâu hiện.
Năm đó Lan Lâu biến mất ở trên biển, lúc này, quyền thổ mà đến, ưu việt xông vào ánh mắt thế nhân.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Trong lòng Thượng Quan Đằng đã nhấc lên sóng gió kinh hoàng, là ai rút Hiên Viên Kiếm ra?
Lục Hàn Đình đã chết, trên đời này sẽ không có ai sở hữu dòng máu Xích Tử nữa, rốt cuộc là người nào rút Liễu Hiên Viên Kiếm ra?
“Người đâu! Mau tới!” Thượng Quan Đẳng hét lớn.
“Vâng, Quận Chúa.” Thủ hạ nhanh chóng vọt tới.
“Mau chóng chạy đến tổ miếu, phong tỏa cửa thành, ta muốn tra, ta muốn bắt kẻ này tới!”
Lúc này người bên cạnh hét lên một tiếng: “Mấy người mau nhìn kìa, nơi đó, ảo ảnh! Trời ạt”
Thượng Quan Đằng giương mắt nhìn, chỉ thấy phía trước ở bờ sông Lạc Thủy, con sông dài cuồn cuộn chảy về hướng đông, trên mặt nước tầng sương dày đặc dần dần tiêu tán, tầm nhìn càng thêm rõ ràng.
Lúc này trăng chiếu sáng trên cao, nước sông trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, giỗng như lóe lên kim quang, xinh đẹp đến không chân thật.
Điểm cuối của bờ sông, từ từ xuất hiện một ảo ảnh của thành phố dưới đáy sông, càng như là một đất nước, một đất nước đẹp như tiên cảnh nhân gian.
Cuộc hôn lễ này cũng có trưởng bồi lớn tuổi tới tham gia, bọn họ si ngốc nhìn ảo ảnh trên sông kia, khiếp sợ thốt lên: “Lan… Lan Lâu Cổ Quốc!”
Lời này vừa rơi xuống, trong nháy mắt khơi dậy từng con sóng lớn.
Thượng Quan Đằng lảo đảo, không kịp rồi, cái gì cũng không kịp nữa rồi, Lan Lâu đã xuất hiện!
Hạ Tịch Quán đã dịch dung, sau đó ngụy trang thành một nha hoàn từ hoàng thành chạy ra ngoài, cô là có nghỉ ngờ, bởi vì đường ra hoàng thành quá thuận lợi, một chút nguy hiểm cũng không có.
Nhưng, ngày hôm nay đại hôn, tất cả mọi người đều đi uống rượu, phòng bị chắc chắn sẽ buông lỏng, cũng có thể hiểu được.
Hạ Tịch Quán chạy với tốc độ nhanh nhất tới bờ sông Lạc Thủy, Tình Nhi và người Lan Lâu đã chờ ở nơi này đã lâu.
Tình Nhi nhanh chóng tiến lên đón: “Công Chúa Điện Hạ, người rốt cuộc đã Ơi”: “Tình Nhi, có tìm được Lục tiên sinh hay không?” Đây là điều Hạ Tịch Quán quan tâm nhất.
“Công Chúa, đã tìm được, đang chạy tới trên đường.”
Thật tốt quá!
Hạ Tịch Quán nhất định phải mang Lục Hàn Đình đi.
Lúc này có người vội vã chạy tới: “Công Chúa, không xong rồi.”
“Xảy ra chuyện gì? Lục tiên sinh đâu?”