Chương :
Cô có phải sẽ không đợi được lúc anh trở về?
Cũng may, anh đã trở về.
Hạ Tịch Quán chưa từng ngoảnh đầu, nhìn không thấy Lục Hàn Đình ở phía sau, thế nhưng Tiểu Lục Họa lại thấy.
Kỳ thực ở trên xe buýt cô bé đã nhìn thấy bố lạp, nhưng bồ nói – Suyt, đừng nói cho mẹ, chúng ta cho mẹ một bất ngờ.
— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Sinh nhật tuổi của Liễu Anh Lạc, Lục Tư Tước tới.
Lục Tư Tước đưa một túi quà tỉnh xảo tới: “Sinh nhật vui vẻ.”
Oa Tất cả mọi người đều ồn ào.
Khuôn mặt nhỏ của Liễu Anh Lạc đỏ bừng nhận túi quà, sau đó thổi tắt ngọn nên.
Lúc này bên tai vang lên giọng nói thấp thuần của anh: “Ước gì vậy?”
Liễu Anh Lạc quay đầu, khuôn mặt kia tuấn tú vô song kia đã tại phóng đại trong tầm mắt cô.
Liễu Anh Lạc ngượng ngùng che miệng cười, cô tiễn đến bên tai anh, nói nhỏ: “A Tước, em ước… sinh con trai cho anh.”
Nói xong, cô dùng ngón tay quết bánh gato, đút tới trong miệng anh, hỏi thầm: “Ngọt không!”
Lục Tư Tước nhìn cô – ừ, rất ngọtI
Đôi mắt Tiểu Lục Họa đen lúng liếng nhìn bố mình, cười nói: “Bố ơi con và mẹ còn có anh trai đều rất nhớ bồ đó.”
Lục Hàn Đình hôn lên mặt Hạ Tịch Quán, sau đó rũ anh tuần mí mắt nhìn Tiểu Lục Họa, trên mặt anh đều là vẻ mềm mại, mềm đến rối tinh rối mù: “Họa Họa.”
Anh vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Họa, tràn đầy yêu thương.
Thời gian như dừng ở khoảnh khắc đó, một nhà ba người cứ như vậy gặp lại, trong bi thương mang theo tình thâm lưu luyến.
“Quán Quán, thật sự rất muốn cứ như vậy ôm em và con, ôm mãi.” Lục Hàn Đình rù rì nói.
Hạ Tịch Quán rũ hàng mi nhỏ dài, cô cũng thề.
Thật muốn được anh ôm mãi như vậy.
“Người trong phòng Có Dạ Cần có phải là anh không, đợi thêm một chút em có thể… Đi tìm anh sao?” Hạ Tịch Quán thận trọng thử hỏi dò.
Cô không biết thân thể anh thế nào, thế nhưng cô biết anh không muốn để cô nhìn thấy.
Nhưng cô vẫn muốn nhìn.
Cô nhớ anh.
Nhớ anh hàng ngìn, nhớ anh hàng vạn, dù cho anh đã biến thành dáng vẻ thế nào.
Nghe giọng nói mềm mại của cô, Lục Hàn Đình hôn mái tóc dài của cô: “Đùng tìm anh, em đi ngủ sớm một chút, nghe lời.”
Anh không muốn cô đi tìm anh.
Hạ Tịch Quán chu đôi môi đỏ mọng, buồn buồn gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Lục Hàn Đình chậm rãi buông lỏng cô ra: “Không cho phép quay đầu nhìn, anh đi trước.”
Anh đi rồi.