Chương :
Hà Băng nói chuyện với Tiểu Điểm Điểm, cô ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông ngồi ,chỗ tài xế cô vẫn không nhìn thấy mặt của anh như trước, song có thể chứng kiến hàm dưới căng chặt của anh hiện tại, cô câu môi, nói với Tiểu Điểm Điểm: “Được, mẹ sẽ về sớm, tối nào mẹ cũng nhớ con, yêu con.”
Cô nói — yêu con.
Cô quả nhiên đã yêu người khác!
Diệp Minh mím môi mỏng mân thành một đường thẳng lạnh lẽo trắng bệch, hàn khí cả người thắm ra bên ngoài.
Lúc này xe van chậm rãi ngừng lại, đên nơi, cô nên xuống xe rồi.
Hà Băng vươn tay nhỏ bé hất lọn tóc bên quai hàm ra sau tai, lúc nâng mắt lên trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đã trở nên nhàn nhạt mà lười biếng, cô kéo ra cửa sau xe, tiêu sái nhảy xuống.
Nhắc ra chân nhỏ đi tới chỗ bên cửa lái, cô giơ tay lên gõ cửa sổ xe, ý tứ muốn anh trượt cửa sổ xe xuống.
Mấy giây sau, cửa sổ xe trượt xuống, thế nhưng chỉ trượt xuống một chút, Hà Băng ở bên ngoài chỉ có thể thấy được vành mũ lưỡi trai của anh.
Người nọ là cố ý che mặt.
Hà Băng mở túi mình ra, lấy ra hai tờ tiền đưa tới: “Đây là tiền xe cho anh.”
Trong xe vươn ra một bàn tay to thô ráp, nhận tiền.
Thế nhưng không nhận đến, Hà Băng câu môi cười, sau đó vò nhàu hai tờ tiền, ném vào chỗ cạnh tài xế của anh.
Động tác này bắt chước anh, anh không cho cô hút thuốc.
Trong xe Diệp Minh khựng lại, sau đó nghiêng khuôn mặt tuấn tú đi, cặp mắt đen giấu dưới vành mũ cuối cùng cũng nhìn về phía người phụ nữ ngoài cửa sổ, cái quái gì vậy? Cô vậy mà đã trở nên phách lối như vậy?
Dám khiêu khích anh?
Hà Băng biết anh đang nhìn cô, cô nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Khỏi thối, còn dư coi như là tiền boa cho anh.”
Nói xong, cô đạp giày cao gót rời đi.
Hà Băng!
Trong xe Diệp Minh chợt nheo mắt lại, anh tà mị nhêch đôi môi mỏng: “xoát”
một tiếng kéo ra cửa xe, một bàn tay thô ráp rộng lớn nhanh như tia chớp vươn ra cầm lấy cỗ tay mảnh khảnh của Hà Băng.
Tính cảnh giác của Hà Băng vô cùng cao, lúcbi anh chế trụ cổ tay, con ngươi cô trong nháy mắt lạnh lẽo, chân đã muốn lộn ngược ra sau khóa lại cổ họng anh, bẻ gãy cổ anh.
Thế nhưng người đàn ông đã sớm đoán được động tác của cô, mấy ngón tay thon dài có lực bá đạo trói hai cỗ tay cô ra phản bó phía sau, sau đó dùng lực kéo, khuôn mặt nhỏ của cô bất ngờ không kịp đề phòng quăng lên trên quần anh.
Thân thủ của anh như tên nhọn ra khỏi vỏ, dê dàng bắt được cô.
Mặt mày Hà Băng đều lạnh xuống, thân thủ của cô đều đứng đầu FIU, đến nay chưa từng có đối thủ.
Mà người đàn ông này chỉ vài chiêu thức đã trói chặt cô.
Cô ở trước mặt anh không chịu nổi một kích.
Lúc này cô đột nhiên phát hiện mặt mình chôn không đúng chỗ, cô chôn ở trong quần anh!
Anh mặc quần dài đen, vải vóc rất xù xì, cọ lên trên da thịt mềm mại khiến cô thấy đau.
Tư thế như vậy, rất ám muội.
“Buông!” Hà Băng lạnh lùng nói.