Chương :
Ghế lô xa hoa, Bò Cạp và Hà Băng ngồi ở chủ vị, Diệp Minh đứng ở trong góc phòng mờ tối.
Lúc này cửa phòng bao bị đầy ra, bà chủ mang theo một tôp các cô gái đi vào: “Đại gia à, tôi đã gọi hết các cô em đứng đứng đầu bảng chúng tôi tới rồi, chỉ cần giá cả thích hợp, tùy các anh chọn đấy.”
Các cô gái kia ai ai đều trẻ đẹp, da trắng chân dài, các cô nhanh chóng xông vào lòng Bò Cạp: “Đại gia à, chọn đi”
“Đi đi đi, chính quy phu nhân của tôi còn ở đây đấy, đi sang chỗ khác chơi.”
Bò Cạp đuổi hết mấy cô gái kia đi.
Mấy cô gái kia tuy xinh đẹp, thế nhưng vừa so sánh với Hà Băng, vẫn là một trời một đất.
“Đại gia, anh không chọn chúng em, vậy kêu chúng em tới đây làm gì?”
Bò Cạp chỉ tay, chỉ chỉ vê Diệp Minh trong góc: “Đêm nay tài xế tôi mới là đại gia của các cô, anh ta tới chọn các cô.”
“Tài xế?”
Mấy cô gái kia nhanh chóng lộ ra khinh thường, bọn họ ngày thường phục vụ đều là quan to hiển quý, xã hội đen khét tiến, nói chung là nhân vật có mặt mũi ở hai giới hắc bạch, bọn họ từ lúc nào phải hầu hạ một tài xế nho nhỏ chứ?
Bọn họ đồng thời xoay người, nhìn về phía Diệp Minh trong góc.
Diệp Minh toàn thân áo đen đứng ở nơi đó, mũ lưỡi trai đè rất thấp, cả người anh toát lên vẻ trầm mặc tối tăm.
Tuy thây không rõ mặt anh, thê nhưng có thể thấy rõ vóc người anh.
Ánh mắt các cô gái kia nhao nhao bơi trên người anh, từ trên xuống dưới, mỗi một phần mỗi một tắc cũng không bỏ sót, Diệp Minh cao m, thân hình cao lớn cường tráng, bên trong áo thun đen là là bắp thịt rắn chắc chập chùng, thắt lưng chặt khít, tam giác ngược hoàn mỹ đổ xuống trong quần dài của anh, khiến người ta không nhịn được muốn xốc áo anh lên xem thử có đủ tám khối cơ bụng không.
Mấy cô gái ban nãy còn tỏ vẻ coi khinh giờ lại nhao nhao hít vào hơi lạnh, vóc người người đàn ông này thực sự là đẹp đến khiến người ta huyết mạch sôi sục, muôn chảy máu mũi.
Vai nam chính của các bộ phim thần tượng kia, hoặc là siêu mẫu nam quốc tế cũng không có vóc người đẹp được như anh đâu.
Cực phẩm đấy trời ạ.
“Đại gia à,” Có người ỏn ẻn kêu một tiếng, trực tiếp chạy tới bên người Diệp Minh: “Anh chọn em đi, mặt em đẹp này.”
“Chọn em chọn em, dáng người em đẹp nè.”
“Đều tránh ra hết đi, nên chọn em, em mặt đẹp dáng cũng đẹp!”…
Lập tức, mấy cô gái kia vì cạnh tranh Diệp Minh mà sắp đánh nhau.
Hà Băng ngồi trên ghế salon mềm mại, cô nhìn Diệp Minh bị đám oanh oanh yến yến này vờn quanh, mi tâm thanh tú đã chau chặt.
Ba năm trước lúc anh là Tiêu Thành, bao nhiêu người phụ nữ thích anh.
Ba năm sau anh đã mất đi tất cả, lại còn chiêu mộ phụ nữ yêu thích như thế.
Đúng là tre già măng mọc, đều muốn ngủ với anh, đào hoa trên người anh chưa từng đứt đoạn.
“Một thằng tài xế cũng để các cô đánh nhau, hành cung trong lòng đất không phải là hang tiên của đàn ông mà là lãnh cung trong lòng đất à! Các cô chưa từng gặp đàn ông sao?” Hà Băng lên giọng.
Diệp Minh nghe lời này liền nâng đôi mắt màu mực liếc Hà Băng, anh ở trong đôi mắt sáng ấy thấy được ghen tuông nồng đậm.
Cô đnag ghen.
Trong mí mắt anh tuấn của Diệp Minh dính vào nụ cười thản nhiên.
Bò Cạp uống một ngụm rượu: “Băng Băng, lời này em sai quá sai, cậu tài xế này của anh vóc người thực sự rất tốt, không tin bảo chú ấy làm vài động tác hít đất cho em xem nhé.”